Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 384 - Chương 384 - Kẻ Mạnh Không Cần Chỗ Dựa

Chương 384 - Kẻ Mạnh Không Cần Chỗ Dựa
Chương 384 - Kẻ Mạnh Không Cần Chỗ Dựa

Ngay lúc Trương Kỳ đang suy nghĩ lung tung, Lục Thánh xem xong tư liệu, ngẩng đầu nói: "Được rồi. Nếu không có việc gì thì ta đi trước.”

“Ừ ừ được.” Trương Kỳ vội vàng đứng lên nói, hơn nữa còn nhanh chóng bổ sung: "Ngươi phải khẩn trương hơn một chút, vì người nhận nhiệm vụ này bên phía Hiệp hội võ giả vẫn còn rất nhiều, đi chậm có thể sẽ không kịp.”

“Cảm ơn.” Lục Thánh gật đầu đáp, rồi cất kỹ tư liệu xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lục Thánh rời đi, trong lòng Trương Kỳ không hiểu sao lại sinh ra cảm giác buồn bã mất mát. Nàng dường như cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Trương Kỳ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện mà hung hăng vỗ trán mình một cái.

"Ai da, ta quá là ngu xuẩn đi. Ta quên cầm điện thoại di động chụp lén Đại Ma Vương hai tấm rồi. Khoảng cách với hắn gần như vậy thì bình thường ai có thể làm được a."

Lục Thánh theo thường lệ trở về ký túc xá thu thập một chút đồ đạc, chủ yếu là mấy bộ quần áo cùng 30 phần dị tủy cấp 6.

Sau đó hắn dùng điện thoại di động đặt vé tàu cao tốc trên mạng và nhân tiện chào hỏi Lâm Trạch.

Nhưng vừa nhìn xem điện thoại di động Lục Thánh mới biết được Lâm Trạch vậy mà cũng đi làm nhiệm vụ, và còn để lại lời nhắn cho hắn.

“Ha ha ha, lão đại, ta đi bắt tội phạm đây!”

Nghĩ đến cảnh tượng Lâm Trạch cầm một cây đại thương đấu đá lung tung, Lục Thánh có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Trên thực tế ngoại trừ một số tình huống đặc thù, bình thường ở trong nội thành đuổi bắt tội phạm vẫn là tay không chiến đấu thì tương đối tốt.

Lục Thánh vốn còn muốn chào hỏi người nhà, nhưng ngẫm lại thì bỏ đi.

Chủ yếu là do hắn không biết hai nhiệm vụ này cần tốn bao nhiêu thời gian, không biết cụ thể ngày về nhà nên hắn khỏi thông báo để cho cha mẹ hắn đỡ phải chờ mong bận tâm.

Trưa hôm đó Lục Thánh liền ngồi lên tàu cao tốc đi tới điểm đến đầu tiên.

Hắn tùy thân mang theo lượng lớn dị tủy, vì sợ trên đường va chạm hỏng mất nên đã đặc biệt mua ghế thương vụ.

Tựa lưng vào ghế thương vụ rộng rãi thoải mái, Lục Thánh bỗng nhiên ý thức được một điểm, đó là với hình thể hiện tại của hắn chỗ ngồi bình thường có thể sẽ cảm thấy chật chội.

Lục Thánh lúc này đã cao thêm một chút, gần tới một mét chín.

Tuy rằng thân thể hắn vẫn luôn bảo trì sự cân đối, nhưng quanh năm tu hành võ đạo đã giúp hắn rèn luyện ra cơ bắp hoàn mỹ, dù đã thả lỏng cơ thể nhưng vẫn lộ ra bộ dáng rất cường tráng.

Lục Thánh chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo phông màu đen, lúc mua hắn còn đặc biệt chọn số lớn nhất, nhưng lúc này mặc ở trên người lại có chút căng cứng, phác họa ra một ít đường cong cơ bắp xinh đẹp.

Nhìn qua cửa kính tàu cao tốc, Lục Thánh cảm giác được thì ra trong lúc bất tri bất giác hắn đã sắp từ thiếu niên trở thành thanh niên.

Một nữ sinh mặc váy ngắn phối hợp với áo thun trắng đi tới bên cạnh Lục Thánh thì bỗng nhiên lảo đảo một chút, thân thể nàng không tự chủ được mà nghiêng sang một bên.

Lục Thánh tiện tay đỡ lấy nàng.

“Xin lỗi, xin lỗi,… Ta đạp phải chân ngươi rồi.” Sau khi đứng vững, nữ sinh liên tục xin lỗi Lục Thánh.

Hai má nàng hồng hồng, cũng không dám nhìn vào mắt Lục Thánh.

Lục Thánh liếc mắt nhìn xem mặt giày sạch sẽ gọn gàng của mình mà cười cười nói: "Không sao đâu."

Nữ sinh nhanh chóng tránh ra, ngồi xuống một vị trí cách Lục Thánh mấy hàng đầu, có tiếng xì xào bàn tán truyền vào lỗ tai Lục Thánh.

“Người này thật sự quá đẹp trai, khí chất cực tốt, dáng người cũng rất đẹp!”

“Sau khi xuống xe nhớ xin phương thức liên lạc nha!”

"Ta không dám đâu..."

Thần sắc Lục Thánh bình tĩnh, tùy ý quan sát đám hành khách trong tầm mắt.

Ngồi ở bên tay trái của hắn là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, trên cổ đeo cà vạt, bộ dáng tinh anh, ánh mắt tựa như nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, nhưng kỳ thật là liếc trộm hai nữ sinh.

Lại đi về phía trước là một đôi mẹ con đang dựa sát vào nhau cầm máy tính bảng xem hoạt hình. Tiểu cô nương mới năm, sáu tuổi thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Lục Thánh nhìn hai mẹ con này một hồi bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Niếp Niếp lúc trước ở trại Tiên Lâm rất thích cùng hắn chơi ném bóng.

Cũng không biết cả nhà Đường Mậu Lâm hiện tại sống như thế nào rồi?

Sau khi biết rõ nguyên nhân mình đánh chết Cực Đạo tông sư, Lục Thánh vốn muốn gọi điện thoại qua đó hỏi thăm nhưng chưa có dịp.

Nghĩ tới đây Lục Thánh nhịn không được từ trong ba lô tùy thân lấy ra một phần tư liệu, đặt ở trên tay xem xét. Đó là rất nhiều văn bản giới thiệu, còn có cả ảnh chụp.

Lục Thánh lần trước chỉ là vội vàng xem qua một lần, chứ không có nhìn kỹ.

Hiện tại sau khi nhìn kỹ chuyện mà cha con Liên Dạ đã làm, trong đôi mắt bình tĩnh như nước của hắn cũng thỉnh thoảng có tia hàn ý di động.

"Đây là manh mối, chứng cứ vô cùng xác thực. Còn có những người bị chôn giấu trong bóng tối nữa sao?"

Lục Thánh úp lại tài liệu trên tay, quay đầu nhìn xem phong cảnh vội vàng lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Hắn đối với việc trở thành đệ tử của Đàm Trung Ngọc không có nửa điểm hứng thú. Bởi vì truyền thừa hắn cũng không thiếu một chút, tài nguyên hắn cũng có thể dựa vào chính mình chậm rãi đi kiếm.

Còn chỗ dựa vững chắc sao? Kẻ mạnh thật sự cần thứ này ư?

Hơn nữa từ tính cách ẩn nhẫn của Đàm Trung Ngọc đến xem, Đàm Trung Ngọc cũng không có tư cách trở thành một chỗ dựa vững chắc.

“Vậy tại sao ta còn phải hoàn thành khảo nghiệm của Đàm Trung Ngọc?” Lục Thánh tự hỏi.

Hắn bỗng nhiên có chút hiểu ra vì sao trong tư liệu của quang não hắn lại lựa chọn ở trên đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc đánh chết tông sư Liên Tế Bắc.

Thứ nhất đây là Lục Thánh đường đường chính chính đánh ra danh tiếng, ít nhất sẽ để cho võ quán Cực Đạo ở bên ngoài không dám làm bậy đối với hắn.

Thứ hai đại khái chính là Lục Thánh muốn nói cho Đàm Trung Ngọc biết rằng: Lục Thánh ta cũng có kiêu ngạo và tôn nghiêm thuộc về mình, cho dù ngươi là Võ Thánh cấp 9!

Lục Thánh hơi giãn gân cốt, tựa như Giao Long xoay người bên trong khe núi.

Sau đó hắn dựa vào cửa sổ tàu cao tốc ngủ thật say.

Bình Luận (0)
Comment