Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 385 - Chương 385 - Ta Là Trường Hợp Đặc Biệt!

Chương 385 - Ta Là Trường Hợp Đặc Biệt!
Chương 385 - Ta Là Trường Hợp Đặc Biệt!

Ở ngoại ô thành phố Nam Bình, bên ngoài một tòa nhà bỏ hoang, một chiếc xe cảnh sát dừng lại.

Tiêu Nhã Nhiên một thân cảnh phục lạnh lùng bước nhanh xuống xe, hỏi: “Thế nào rồi?”

Đội cảnh sát đồng sự nhìn thấy Tiêu Nhã Nhiên hỏi thì lập tức trả lời: "Hội trưởng Tiền cùng mấy vị cao thủ từ tới từ tổng bộ hiệp hội võ giả của tỉnh Kinh Đô đã đi vào, cũng không biết tình huống bọn họ ra sao."

Tiêu Nhã Nhiên nhìn về phía tòa nhà bỏ hoang. Nàng nhìn thấy vết máu loang lổ rơi xuống trước lầu mà ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Để cho bọn tiểu bối không nên lơi lỏng, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng bọn người Hội trưởng Tiền đi ra. Một khi có cái gì ngoài ý muốn phát sinh thì phải lập tức báo lên trung khu quân bộ!"

“Vâng!” Viên cảnh sát kia lên tiếng đáp ứng, rồi nhanh chóng truyền mệnh lệnh của Tiêu Nhã Nhiên xuống.

Sau đó biểu tình của hắn có vẻ thoải mái, nói: "Phó cục trưởng, ta cảm thấy không có vấn đề gì."

“Tổng bộ của tỉnh Kinh Đô phái tới mấy vị cao thủ kia đều là cấp 6 đỉnh phong, thậm chí còn có cao thủ xếp hạng top 300 trên Thợ Săn bảng.”

“Hơn nữa chỉ bằng một mình Hội trưởng Tiền thì dị thú cấp 7 đều có thể giải quyết.”

“Ngươi nói lung tung cái gì vậy?” Tiêu Nhã Nhiên tức giận quát một câu, nhưng ánh mắt nàng cũng thả lỏng vài phần.

Bản thân Tiêu Nhã Nhiên chính là võ giả cấp 4, nếu không thì nàng cũng không có khả năng tuổi còn trẻ mà an vị chức phó cục trưởng của cục cảnh sát.

Chính vì như thế cho nên Tiêu Nhã Nhiên mới biết được võ giả cấp 6 hay thậm chí cấp 6 đỉnh phong cường đại cỡ nào. Nhất là người đứng trong top 300 Thợ Săn bảng.

"Ít nhất cũng phải tự tay làm thịt mười con dị thú cấp 6 trở lên thì mới có thể tiến vào top 300 a."

Nghĩ đến trong tòa nhà mục nát chỉ có một con dị thú cấp sáu, hơn nữa tính công kích dường như không phải rất mạnh, tâm tình của Tiêu Nhã Nhiên cũng hơi ổn định lại một chút.

Nếu không có gì bất ngờ thì trước khi mặt trời lặn, sự kiện dị thú xâm lấn này các nàng có thể thuận lợi giải quyết.

Nghĩ vậy Tiêu Nhã Nhiên theo bản năng nhìn về phía mặt trời chiều.

Dưới ánh chiều tà màu vàng nhạt, một chiếc taxi xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Nhã Nhiên.

Tiêu Nhã Nhiên nhíu mày, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh.

“Bảo bọn họ quay đầu trở về.”

“Vâng.”

...

“Tại nơi hoang vu này sao lại còn có xe cảnh sát nhỉ?” Taxi dừng lại, tài xế nhìn xem xung quanh, trong miệng thầm hỏi.

Lục Thánh đang trả tiền taxi thì một vị cảnh sát cao gầy đã đi tới.

“Ngươi làm gì ở đây vậy? Mau lái trở về đi, phía trước đã bị phong tỏa không được phép vào.”

Tài xế taxi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn phía trước là một đám cảnh sát vác súng trên vai và đạn đã lên nòng, tò mò hỏi: "Cảnh sát, có chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?”

"Đây không phải là chuyện ngươi nên hỏi thăm." Vị cảnh sát không kiên nhẫn xua tay nói, sau đó chỉ vào Lục Thánh vừa bước xuống, la hét: "Ai cho ngươi xuống? Mau trở về xe đi.”

Lục Thánh lấy ra giấy nhận nhiệm vụ đưa tới trước mặt vị cảnh sát, bình tĩnh nói: "Ta tới làm nhiệm vụ.”

"Nhiệm vụ sao?" Vị cảnh sát xem giấy nhận nhiệm vụ của Lục Thánh kỹ càng một lần, dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Lục Thánh từ trên xuống dưới.

“Chỉ có một mình ngươi thôi sao?”

...

"Tay súng bắn tỉa nhìn chằm chằm cho ta. Ngươi có thể dò xét đến tình huống cụ thể bên trong không?” Tiêu Nhã Nhiên đang cầm bộ đàm dò hỏi tình huống hiện trường.

Tuy rằng vũ khí nóng hiện đại có lực sát thương không lớn đối với dị thú, nhưng đối với dị thú cấp 7 trở xuống vẫn có hiệu quả nhất định.

Đây cũng là lý do toàn thể tinh anh của cục cảnh sát thành phố Nam Bình hội tụ ở đây.

Lúc này vị cảnh sát vừa mới đi chặn xe kia bỗng nhiên mang theo một người trở lại.

Tiêu Nhã Nhiên nhìn lướt qua chiếc xe taxi đã quay đầu trở về đằng xa, không nhịn được nhíu mày hỏi: "Ta bảo ngươi đi đón xe mà sao lại để người ở lại đây?"

Vị cảnh sát kia chỉ vào Lục Thánh phía sau, nói: "Hắn là sinh viên của Thánh Võ Đại tại tỉnh Kinh Đô tới đây nhận nhiệm vụ.”

Tiêu Nhã Nhiên lập tức sửng sốt, ánh mắt nàng dừng lại trên người Lục Thánh.

Trong mắt Tiêu Nhã Nhiên thì Lục Thánh là một thanh niên cao lớn, trông cực kỳ trẻ tuổi, làn da trắng nõn, tướng mạo tuấn tú, mặc áo thun đen đơn giản phối với quần jean, lưng đeo túi lớn túi nhỏ, bộ dáng mới từ trên tàu cao tốc xuống.

Lục Thánh đang híp mắt nhìn xem tòa nhà mục nát xa xa, không biết vì sao khiến cho Tiêu Nhã Nhiên liên tưởng đến mãnh thú quna sát con mồi trước khi đi săn. Trên người Lục Thánh mang theo vài phần tùy ý, nhưng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đột nhiên nổi lên.

“Sinh viên của Thánh Võ Đại tại tỉnh Kinh Đô sao?” Đôi mắt Tiêu Nhã Nhiên lóe lên, mở miệng nói: "Đưa giấy nhận nhiệm vụ và chứng minh thân phận của hắn cho ta xem.”

“Vâng.”

Vị cảnh sát kia nhanh chóng đưa giấy tờ trong tay lên.

Tiêu Nhã Nhiên nhìn xem mà vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Hiện tại Thánh Võ đại đối với sinh viên có yêu cầu cao như vậy sao? Hắn chỉ mới năm nhất mà cũng dám cho nhận loại nhiệm vụ này ư?”

Lục Thánh thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói với Tiêu Nhã Nhiên: "Ta là trường hợp đặc biệt.”

Nói xong hắn rất tự nhiên lấy lại hai phần giấy chứng minh rồi tiện tay nhét vào túi.

Tiêu Nhã Nhiên nhìn chằm chằm động tác này của Lục Thánh, nàng đột nhiên lấy lại tinh thần và cúi đầu nhìn xem hai tay rỗng tuếch của mình, sau đó thần sắc nàng lập tức trở nên hoảng sợ.

Tiêu Nhã Nhiên và Lục Thánh cách nhau ít nhất hai mét, mà hắn vẫn đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, thế nhưng nàng một chút cũng không phát hiện đồ vật trong tay mình đã bị hắn lấy đi như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment