Tiêu Nhã Nhiên lập tức có thói quen điều chỉnh camera theo dõi.
Cũng may nàng dù sao cũng là cảnh sát cao tầng của một thành phố, cơ bản nàng vẫn có tố chất tâm lý.
Tiêu Nhã Nhiên mạnh mẽ đem chấn động trong lòng bình phục lại, thái độ đối với Lục Thánh cũng tốt hơn không chỉ một bậc, trong mơ hồ nàng thậm chí còn mang theo vài phần tôn kính hắn.
"Đã có người đi vào, là bốn vị cấp 6 và đều là cấp 6 đỉnh phong. Còn có một vị là cao thủ top 300 trên thợ săn bảng."
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì phỏng chừng bọn họ sẽ nhanh chóng giải quyết.”
“Ta đến muộn một bước sao?” Lục Thánh sửng sốt một chút, hỏi.
Nhưng hắn cũng không có gì phải tiếc nuối mà gật đầu, một bên đem tinh thần lực hướng về tòa nhà mục nát, một bên thuận miệng hỏi. "Thợ săn bảng là cái gì?"
Tiêu Nhã Nhiên cảm giác thân hình người thanh niên trước mặt bỗng nhiên trở nên cao lớn, giống như đối phương đang đứng ở một vị trí rất cao, khiến cho nàng không thể không ngẩng đầu lên để nói chuyện với hắn.
Nhưng rõ ràng Lục Thánh vẫn đang yên đang lành đứng ở trước mặt nàng, thân hình hắn cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Loại ảo giác này khiến cho Tiêu Nhã Nhiên có loại khó chịu nói không nên lời. Kết hợp với thận phận của Lục Thánh, Tiêu Nhã Nhiên càng thêm thành thật.
"Trong nội bộ của hiệp hội võ giả có một cái bảng xếp hạng chuyên môn dùng cho những thợ săn giải thưởng. Người nào hoàn thành nhiệm vụ có đẳng cấp cùng độ hoàn thành càng cao thì xếp hạng sẽ càng gần phía trước."
“Ồ, thì ra là vậy.” Lục Thánh gật đầu, đáp.
Vị cảnh sát bên cạnh buồn bực trong lòng, vì tính tình của Tiêu Nhã Nhiên nổi tiếng mạnh mẽ dữ dội, đụng một chút liền bùng nổ, cho dù thái độ đối với cục trưởng lãnh đạo thì nàng cũng lạnh như băng.
Nhưng hôm nay cũng không biết Tiêu Nhã Nhiên đã thay đổi tính tình hay gì mà nàng lại rất khách khí với một vị sinh viên đại học, thậm chí thái độ của nàng còn có chút giống như cấp dưới đối với cấp trên.
Lúc này đôi mắt Lục Thánh đang nhìn về phía tòa nhà mục nát đột nhiên chớp động. Cũng không biết hắn nói với hai người kia hay là tự mình lầm bầm lầu bầu.
“Cũng may ta không uổng công đi một chuyến này.”
Hai người kia còn không rõ Lục Thánh nói những lời này là có ý tứ gì, bên trong tòa nhà mục nát đột nhiên vang lên tiếng nổ thật lớn.
Ầm!!!
Đó là tiếng vang cực lớn giống như búa tạ đập mạnh xuống sàn xi măng, truyền ra khắp không gian trống trải.
Tiêu Nhã Nhiên lập tức quay đầu lại, cầm lấy bộ đàm trong tay nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh.
“Chuẩn bị! Các đơn vị chuẩn bị!”
Tiếng nổ bùng phát rất đột ngột và kết thúc cũng rất nhanh.
Chỉ hơn mười giây sau đó liền có ba đạo nhân ảnh bay ra nhưng lại giống như nhảy xuống tòa nhà mục nát.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được sự chật vật như đang trốn chạy.
Ba đạo nhân ảnh kia cơ hồ chẳng thể phân biệt trước sau, bọn họ giống như bọ chét nhảy ra khỏi tòa nhà mục nát, phảng phất như phía sau bọn họ có thứ gì đó đang đuổi theo.
Lúc này một sợi dây leo thịt đỏ to bằng cánh tay của một người đàn ông trưởng thành, trông như xúc tu bạch tuộc mạnh mẽ bắn ra, uốn lượn giữa không trung.
Một bóng người chạy chậm nhất nên tránh không kịp, hắn mới nhảy được một chút đã bị sợi dây leo thịt đỏ kia quấn lấy chân phải mạnh mẽ kéo trở về.
A!!!
Tiếng thét chói tai bao hàm sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng của hắn nhanh chóng từ lớn biến nhỏ, trong vòng vài giây đã biến mất ở trong tòa nhà mục nát không thể nghe thấy.
Tất cả cảnh sát bố trí ở bên ngoài tòa nhà mục nát đều lâm vào sự sợ hãi, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Đó là một loại cảm giác tê liệt vì bị nỗi sợ hãi to lớn không biết chi phối toàn thân.
Giây tiếp theo......
“Khai hỏa!” Tiêu Nhã Nhiên hướng về phía bộ đàm rống lên.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng nổ dày đặc vang lên trên cánh đồng trống trải, tiếng đạn cắt qua không khí.
Trên tòa nhà mục nát xa xa thỉnh thoảng văng ra một ít bụi xi măng, rất giống cảnh bắn nhau trong phim truyền hình.
Điều khác biệt duy nhất là trong tòa nhà mục nát không có đánh trả, chỉ có thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng gào thét cổ quái rất khiếp người.
Lục Thánh lẳng lặng đứng tại chỗ quan sát. Hắn có tinh thần lực dò xét nên hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ tình huống bên trong tòa nhà mục nát kia.
Không phải Lục Thánh không muốn ra tay, mà có đôi khi chỉ vẻn vẹn là một ý niệm thì sự tình cũng đã phát sinh, do đó hắn không cần thiết phải ra tay nữa vì sẽ không có ý nghĩa.
Tiếng súng kéo dài cho đến khi hai bóng người còn lại an toàn chạy về từ tòa nhà mục nát. Cả hai đều là những người đàn ông trung niên.
Một người lớn tuổi hơn trong đó có làn da trắng nõn, nhìn ra được hắn bình thường sống an nhàn sung sướng.
Còn một người khác thì màu da ngâm ngâm đồng cổ, trên tay và cổ đều có vết sẹo rõ ràng, khí chất dũng mãnh.
Đương nhiên lúc này hai người kia đều có vẻ chật vật, trên mặt vẫn còn sự sợ hãi.
“Là dị thú cấp bảy!” Vừa chạy đến gần, nam nhân da trắng nõn ngay lập tức nói với Tiêu Nhã Nhiên: "Chúng ta phải xin quân bộ trợ giúp, hoặc là xin điều lệnh tông sư từ tổng bộ hiệp hội võ giả.”
“Dị thú cấp bảy sao?” Sắc mặt Tiêu Nhã Nhiên đột biến. “Trách không được tại sao đi vào đó bốn vị võ giả cấp 6 đỉnh phong mà chỉ có hai vị chạy ra được.”
Đây đã không còn là vấn đề mà lực lượng vũ trang của một thành phố nhỏ như bọn họ có thể giải quyết.