Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 387 - Chương 387 - Nhục Nhãn Ma Phủ

Chương 387 - Nhục Nhãn Ma Phủ
Chương 387 - Nhục Nhãn Ma Phủ

“Được!” Tiêu Nhã Nhiên quả quyết gật đầu.

Nàng muốn lấy điện thoại di động ra gọi thì một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, nhẹ nhàng đè lại bàn tay cô đang cố gắng bấm số.

“Tạm thời không cần.”

Tiêu Nhã Nhiên quay đầu đối diện với đôi mắt bình tĩnh như nước của Lục Thánh.

"Để ta thử trước đã." Lục Thánh chậm rãi thả hành lý xuống, thuận miệng nói: "Xong việc ngươi nhớ giúp ta xin điều chỉnh cấp bậc nhiệm vụ là được.”

“Ngươi là ai?” Nam nhân trung niên da trắng nõn nhíu mày hỏi Lục Thánh.

Mặt khác nam nhân trung niên có khí chất dũng mãnh thì híp mắt đánh giá Lục Thánh, trong mắt hắn thỉnh thoảng còn bắn ra vài đạo tinh quang.

“À, vị này là......”

Tiêu Nhã Nhiên đang chuẩn bị giới thiệu thì Lục Thánh đã lên tiếng.

"Cho ta năm phút, nếu không xong thì..."

Lục Thánh cúi đầu nhìn điện thoại di động một chút, sau đó dùng một loại ngữ khí cực kỳ khách khí, trưng cầu ý kiến hỏi đám người: "Các ngươi uống chén nước nghỉ ngơi trước nhé?"

Tiêu Nhã Nhiên và hai nam nhân trung niên đều sửng sốt.

Vài giây sau nam nhân trung niên da trắng nõn rốt cục nhịn không được mà thái độ trở nên ác liệt.

“Ngươi rốt cuộc là...... Ách, ta gặp quỷ rồi sao?”

Hắn mới nói được một nửa thì vẻ mặt bỗng nhiên trở nên kinh hãi.

Hắn trơ mắt nhìn "Lục Thánh" trước mặt đang từng chút một hư hóa, giống như ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ vậy.

Hắn dũng mãnh quay đầu lại, vừa vặn bắt được bóng lưng của Lục Thánh đã đi vào tòa nhà bỏ hoang xa xa.

Hắn mang vẻ mặt kinh hãi, trong miệng chậm rãi phun ra mấy chữ.

"Đây là... loại tốc độ gì vậy?"

...

Lục Thánh vừa đi vào tòa nhà thì đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, giống như loại mùi bò dê sau khi bị giết được phơi dưới ánh mặt trời mấy ngày.

Loại mùi này Lục Thánh đã từng ngửi thấy một lần tại quân khu phía đông lúc tuyển chọn Khải Minh tướng tinh trước đây, nhưng lần đó còn xa không có mãnh liệt như hiện tại.

Trong một tòa nhà bốn phía có thông gió mà dĩ nhiên tất cả mọi nơi đều có loại mùi này.

Lục Thánh rất hoài nghi lúc trước dị thú được cung cấp cho hắn chọn lựa trước đó tất cả đều là đã "Tắm rửa qua" nên không còn mùi này nữa.

Có tinh thần lực chỉ dẫn, Lục Thánh không có bất kỳ trì hoãn mà đi thẳng đến lầu năm.

Hành lang xi măng không có lan can ngăn trở, Lục Thánh không ngừng bước chân mà từ lầu một đi tới lầu năm.

Lúc này một bộ hình ảnh cực kỳ có lực trùng kích thị giác liền hiện ra trước mắt hắn. Mà loại mùi hôi thối đến nỗi làm cho người ta buồn nôn này cũng nồng đậm đến đỉnh điểm.

Lục Thánh thậm chí còn có thể ở trong đầu tưởng tượng ra trong bầu không khí trước mắt hắn khắp nơi đều tràn ngập từng đoàn khí vụ màu phân.

“Hôi quá đi.”

Người bình thường mà ở bên trong mùi hôi thối nồng đậm như vậy thì có thể sẽ bị ngất xỉu, ngay cả võ giả có thực lực kém một chút thì cũng muốn vị giảm mạnh sức chiến đấu.

Lục Thánh nghĩ đến chính mình bình thường ăn thịt dị thú, uống dị tủy xuất phát từ trên người đồ vật như vậy, hắn liền nhịn không được mà cảm thấy ghê tởm một trận.

“Ngươi rất đáng chết! Xấu xí và dơ bẩn đều là tội lỗi nguyên thủy!”

Ánh mắt lạnh như băng của Lục Thánh rơi vào trên người con dị thú trước mắt.

Đây là một con quái vật có ngoại hình rất giống con nhộng ve đen, nhưng nó lại có thêm sáu chi rất dài và to lớn, móng vuốt giống như lưỡi hái cày trên mặt sàn xi măng một đống dấu vết sâu hoắm.

Trên đầu của nó cái miệng chiếm cứ ước chừng bốn phần năm, còn có từng con mắt to nhỏ sắp xếp đến tận gáy.

Trong miệng nó là hai hàm răng sắc bén, còn có chiếc lưỡi dài lăn lộn bên trong.

Sợi dây leo thịt đỏ vừa mới bắn ra bên ngoài chính là đầu lưỡi của nó, và đây cũng là thủ đoạn công kích chủ yếu của nó.

Nhục Nhãn Ma Phủ!

Lục Thánh tại khóa dị thú ở Thánh Võ đại đã học qua tri thức có liên quan đến loại dị thú này.

Nó có thực lực phổ biến từ cấp năm đến cấp sáu, nhưng con trước mắt đã mơ hồ có xu thế đạt tới cấp bảy.

Con Nhục Nhãn Ma Phủ này đang ăn, miệng của nó không ngừng chuyển động nhai nuốt, đầu lưỡi thì đang quấn quanh một bộ thi thể nhân loại chỉ còn lại một nửa.

Lục Thánh nhận ra thân phận của bộ thi thể kia, đó là vị võ giả cấp sáu lúc trước cố gắng thoát khỏi tòa nhà mục nát nhưng lại bị kéo trở về.

Lúc này khuôn mặt của bộ thi thể kia vặn vẹo đầy vẻ sợ hãi, đôi mắt màu xám tro của hắn trừng thật to giống như đang nói với Lục Thánh:

Ngươi đã đến trễ!

“Xin lỗi!” Lục Thánh thầm nói trong lòng.

Tuy rằng Lục Thánh cũng không phải là một người có tinh thần chính nghĩa táo bạo và dễ dàng bị đạo đức trói buộc, nhưng nếu như hắn có thể nhanh chân hơn một chút thì đúng là sẽ có cơ hội cứu vớt sinh mệnh của người trước mắt này.

Có đôi khi chỉ là ý niệm chuyển động một chút hay suy nghĩ thêm vài giây, nhưng có một số việc cũng đã trở nên không thể vãn hồi.

“Ta sẽ tận lực làm cho nó chết không được thống khoái! Ta cam đoan!” Lục Thánh nghiêm túc nói với nửa cỗ thi thể kia.

Bình Luận (0)
Comment