"Khanh khách!"
Nhục Nhãn Ma Phủ bị quấy rầy khi đang ăn nên nó có vẻ nóng nảy.
Đầu lưỡi của nó trải đầy gai nhọn nho nhỏ màu đỏ đột nhiên buông ra cỗ thi thể kia, trong phút chốc đầu lưỡi của nó đã biến mất trong không khí.
Lục Thánh nghiêng đầu, lưỡi thịt màu đỏ sượt qua tai hắn và bắn ra ngoài tòa nhà mục nát, trên tường xi măng dày có thêm một lỗ thủng to bằng nắm tay, cốt thép trong tường đều bị gãy, rầm rầm rơi xuống từng khối xi măng.
Thần sắc Lục Thánh vẫn bình tĩnh, từng bước một đi về phía Nhục Nhãn Ma Phủ.
Đầu lưỡi của Nhục Nhãn Ma Phủ như roi cuồng vũ bên trong tầng lầu trống trải, đem trụ xi măng cùng mặt đất xung quanh quất ra từng mảng lớn vết rách.
Nhưng lưỡi thịt của Nhục Nhãn Ma Phủ mỗi lần đánh trúng Lục Thánh thì đều sẽ quỷ dị xuyên qua thân thể hắn.
Thân ảnh Lục Thánh giống như hình chiếu ba chiều có tín hiệu không tốt, khi thì mơ hồ biến mất khi thì lại lần nữa xuất hiện. Điều duy nhất không thay đổi là lộ tuyến thẳng tắp đi về phía trước của hắn.
Một tia khí tức tựa như băng hà núi lửa từ trên người Lục Thánh bốc lên, giống như tầng băng thật dày nứt ra và nham thạch bắt đầu khởi động phía dưới núi lửa phun ra nhiệt khí nóng hổi, như có nham trụ đỏ tươi nóng bỏng xông lên tận trời mang theo từng mảng lớn hơi nước.
Lục Thánh chậm rãi hoạt động cổ tay, thân thể hắn phát ra âm thanh khớp xương va chạm.
"Được rồi, bây giờ ngươi có thể bắt đầu run rẩy rồi đó."
Hắn bình tĩnh nói xong, một giây sau thân hình hắn đã hoàn toàn biến mất.
...
“Sinh viên năm nhất của Thánh Võ đại thứ bảy được phái tới đây để chấp hành nhiệm vụ sao?” Tiền Lập Ngôn hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không.
Tiêu Nhã Nhiên chần chờ nói: "Ta đã xem qua giấy nhận nhiệm vụ và thẻ sinh viên của hắn..."
“Ở đâu? Cho ta xem một chút!” Tiền Lập Ngôn dứt khoát nói.
Chỉ nhìn qua một cái hắn đã bị chấn kinh.
Lúc này Tiêu Nhã Nhiên cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.
“Tôn tiên sinh......” Tiền Lập Ngôn nhìn về phía nam nhân trung niên dũng mãnh bên cạnh.
Từ sau khi Lục Thánh tiến vào tòa nhà mục nát, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm phương hướng bên kia, ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái.
“Ngươi hỏi ta thì ta cũng không biết.” Nam nhân trung niên dũng mãnh thản nhiên nói: "Nhưng coi như hắn là sinh viên của Thánh Võ đại, đừng nói năm nhất, ngay cả năm tư thì cũng không có khả năng có được tốc độ như vậy."
Nhớ tới tốc độ vừa rồi Lục Thánh thể hiện ra, trong lòng nam nhân trung niên dũng mãnh vẫn còn có rung động không thể xua đi.
Lục Thánh quá nhanh, nhanh đến ngay cả hắn thân là võ giả cấp 6 đỉnh phong, thân kinh bách chiến rèn luyện ra trực giác nhạy cảm mà cũng đều không thể bắt được một chút dấu vết, khi lại xuất hiện thì Lục Thánh cũng đã cách hắn mấy trăm mét.
Với loại tốc độ này nếu như Lục Thánh muốn giết hắn thì phỏng chừng hắn đến chết cũng không biết Lục Thánh xuất thủ lúc nào.
"Trước tiên cứ nhìn một chút rồi nói sau. Mặc kệ thực lực của hắn như thế nào, nhưng lấy tốc độ của hắn thì ít nhất sẽ không xảy ra chuyện gì." Nam nhân trung niên dũng mãnh nói.
Tiền Lập Ngôn vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
"Ta cảm thấy phải trước tiên báo lên Hiệp hội võ giả cùng quân bộ, vì nhỡ đâu tiểu tử kia chọc giận dị thú để cho nó chạy ra thì...”
“Một con dị thú cấp bảy xông vào nội thành cũng không phải chuyện giỡn a!”
“Hơn nữa tốc độ nhanh cũng không có nghĩa là thực lực mạnh."
Tiền Lập Ngôn đang nói thì bên trong tòa nhà mục nát xa xa đột nhiên vang lên từng đợt tiếng nổ kịch liệt.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiền Lập Ngôn lập tức câm miệng, ánh mắt ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía tòa nhà mục nát, thần sắc chấn động.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên một hồi lâu thì nó bắt đầu từ ngắn nhỏ mà to dần lên, trong đó còn kèm theo tiếng gào thét khiếp người nào đó.
Biểu tình trên mặt ba người càng ngày càng trở nên nghiêm túc, hai bàn tay cũng bất tri bất giác siết chặt.
Đám cảnh sát nghiêm chỉnh khác thì càng là đầu đầy mồ hôi, thường thường đem tay cầm súng đặt ở trên quần áo lau một cái, điên cuồng nuốt nước miếng.
Một lát sau tiếng nổ dừng lại, tòa nhà mục nát bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
“Không tốt......” Tiền Lập Ngôn tựa hồ nghĩ đến cái gì mà sắc mặt khẽ biến.
Nhưng hắn lại nghe được nam nhân trung niên dũng mãnh nói một câu.
“Hắn ra rồi.”
Tiền Lập Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên từ trong lầu năm của tòa nhà mục nát chậm rãi hiện ra một đạo thân ảnh thon dài cao ngất. Đó đúng là Lục Thánh vừa mới đi vào không bao lâu.
Tiêu Nhã Nhiên theo bản năng cầm lấy bộ đàm, muốn ra lệnh khai hỏa.
"Chuẩn bị yểm trợ......"
Nhưng không đợi nàng nói hết lời thì liền có một màn khiến cho nàng cả đời khó quên. Đây cũng là một màn mà tất cả mọi người ở đây cả đời khó quên.
Lục Thánh từ trên sân thượng lầu năm trực tiếp nhảy xuống, khi thân thể hắn rơi xuống thì tất cả mọi người mới có thể thấy rõ tại lòng bàn tay phải của Lục Thánh còn nắm chặt một sợi dây leo thịt đỏ đày gai như dây thừng thô. Tại phía cuối sợi dây leo thịt đỏ còn có một đống thịt nát màu đen mềm nhũn.
Khi thân thể Lục Thánh rơi xuống, đống thịt nát kia cũng bị kéo xuống theo và hơi giãn ra ở giữa không trung.
Đồng tử nam nhân trung niên dũng mãnh và Tiền Lập Ngôn hung hăng co rút lại, vì bọn họ nhận ra đống thịt thối nát này.
Hoặc là nói khi sợi dây leo thịt đỏ thật dài kia hiện ra thì trong lòng bọn họ đã sớm có đáp án, chỉ là còn không dám xác nhận mà thôi.