Dị thú cấp 7, Nhục Nhãn Ma Phủ!
Bốn vị võ giả cấp 6 đỉnh phong đi vào vây bắt nó, vừa đối mặt đã chết một người, cho nên bọn họ trực tiếp xoay người bỏ chạy, lúc chạy ra còn bị bắt lại một người.
Con Nhục Nhãn Ma Phủ này là sự tồn tại khủng khiếp, nhưng bây giờ nó lại giống như một đống thịt nát bị Lục Thánh tiện tay lôi ra.
Nhục Nhãn Ma Phủ đã lặng yên, hiển nhiên nó đã mất hết dấu hiệu sống.
Lúc này khi liên tưởng đến từng trận oanh kích truyền ra từ trong tòa nhà mục nát, hai người kia hô hấp trì trệ, trái tim như muốn ngừng đập, có loại cảm giác kinh hãi hít thở không thông.
Tiêu Nhã Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, trong bộ đàm mà nàng vẫn luôn đặt bên miệng truyền ra tạp âm "xào xạc", ánh mắt nàng nhìn thẳng Lục Thánh đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất phía xa xa.
Một người một thú rơi xuống đất truyền đến một tiếng trầm đục.
Lục Thánh buông tay ra, tiện tay xé rách góc áo thun dùng để lau tay, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đi về phía đám cảnh sát.
Lúc này ánh chiều tà cuối cùng vừa vặn rơi xuống trên vai Lục Thánh, mạ lên cả người hắn một lớp kim huy mỏng manh, cái bóng ở sau lưng hắn kéo ra rất dài, tất cả mọi người nhìn hắn mà có chút hoảng hốt.
Tiêu Nhã Nhiên như bị ma xui quỷ khiến mà lấy điện thoại di động trong túi mở ra nhìn.
“16h35p”
Tiêu Nhã Nhiên không biết thời gian Lục Thánh đi vào là bao nhiêu, nhưng trong đầu nàng vẫn lặp đi lặp lại câu nói kia của Lục Thánh.
"Có... có tới năm phút không?" Tiêu Nhã Nhiên thì thào mở miệng, ánh mắt hoang mang. “Có lẽ là không tới...”
...
"Sau khi thi thể của Nhục Nhãn Ma Phủ được xử lý, số tiền bán ra sẽ được chuyển vào tài khoản của ngài." Tiền Lập Ngôn giống như biến thành người khác mà đứng thẳng trước mặt Lục Thánh báo cáo.
Tiền Lập Ngôn thân là hội trưởng hiệp hội võ giả của thành phố Nam Bình, hắn giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế đại nhân vật, nhưng lúc này hắn lại vô cùng cung kính đối với một người trẻ tuổi còn chưa tới hai mươi tuổi, thậm chí ngay cả xưng hô của hắn đối với đối phương cũng biến thành "Ngài".
Cảnh tượng này quả thực có chút thái quá cùng quỷ dị, nhưng hết lần này tới lần khác tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Bởi vì vừa rồi chính là vị sinh viên năm nhất độc nhất vô nhị này đã đơn thương độc mã tay không nện chết một con dị thú cấp bảy, hơn nữa hắn còn dùng không tới năm phút đồng hồ!
Điều này dẫn đến tất cả cảnh sát tham gia hành động lần này đều nhìn Lục Thánh với ánh mắt giống như đang nhìn một vị "Thần Linh", là tồn tại còn khủng bố hơn so với dị thú cấp bảy.
“Không cần, tiền lời cứ đưa cho người nhà của những người đã chết.” Lục Thánh nghe Tiền Lập Ngôn báo cáo xong liền chủ động đề nghị.
Đây không phải là lỗi của Lục Thánh, nhưng cũng rất khó để cho hắn không sinh ra sự áy náy cùng lòng thương hại.
“Ách...... Được, được.”
Tiền Lập Ngôn nghe thấy yêu cầu của Lục Thánh thì cả người sửng sốt một chút, sau đó là một trận kính nể lớn lao tự nhiên sinh ra từ đáy lòng hắn.
Mặc dù việc xử lý thi thể của dị thú là rất phiền toái, Đông Tình Tuyết đã từng cùng Lục Thánh nói qua, trên tiền tuyến mỗi ngày đều có một xe tải thi thể của dị thú được vận chuyển trở về, có đôi khi thậm chí đều không kịp xử lý mà chỉ có thể ném ở trong kho đến khi thối rữa.
Nhưng dị thú cấp 7 thì lại không giống, nếu như lợi dụng thật tốt thì tỷ lệ hồi báo có thể gấp hàng trăm ngàn lần, đủ để cho một gia đình sống sung túc suốt nửa sau cuộc đời dù đã mất đi trụ cột kiếm sống.
“Xin chào, ta là Tôn Vi Dân.” Nam nhân trung niên dũng mãnh chờ Tiền Lập Ngôn báo cáo xong liền chủ động đi tới trước mặt Lục Thánh, đưa tay phải của mình ra giới thiệu.
Lục Thánh gật đầu bắt tay với hắn ta xem như làm quen. “Lục Thánh.”
“Lục Thánh sao?”
Tôn Vi Dân nghe thấy cái tên này thì cảm giác có chút quen tai, giống như hắn đã nghe qua ở đâu đó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nhớ ra.
Dù sao Tôn Vi Dân cũng đã hơn bốn mươi tuổi, so với đám cao tài sinh của Thánh Võ đại như mặt trời buổi sáng đang từ từ bay lên không ở cùng một thế giới.
Thấy Tôn Vi Dân còn đang suy nghĩ, Lục Thánh cũng không nói thêm gì, hắn đi tới trước mặt Tiêu Nhã Nhiên đang an bài nhân viên dọn dẹp hiện trường lấy lại hành lý của mình, sau đó nhân tiện hỏi một câu: "Ngươi có thể giúp ta gọi taxi chứ? Ta còn phải đi chuyến tàu cao tốc tiếp theo.”
Tiêu Nhã Nhiên giật mình, nhanh chóng nói: "Ta sẽ bảo người lái xe đưa ngươi đi nhé? À không, ta sẽ tự mình lái xe đưa ngươi đi!”
Năm phút sau, Lục Thánh đã ngồi lên một chiếc xe cảnh sát đang chạy tới trạm đường sắt cao tốc do Tiêu Nhã Nhiên tự mình lái xe.