Chương 401: Tên Súc Sinh
Chương 401: Tên Súc SinhChương 401: Tên Súc Sinh
Nam nhân trung niên cũng rất nhanh phục hồi tinh thần lại. Hắn không nói hai lời mà trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Nếu như nam nhân trung niên có thể thuận lợi chạy đến đường xe chạy và ngăn lại một chiếc xe, vậy có lẽ hắn sẽ có cơ hội trốn thoát.
Nhưng cái xác suất này có khả năng lớn hơn không được bao nhiêu so với việc nam nhân trung niên không phải là tu sĩ mà có thể đánh bại Đại Tông Sư cấp 8.
Lúc tới đây tài xế xe taxi đã nhắc nhở hắn nơi hoang dã này đón xe không dễ. Hơn nữa lần này tổ chức "Hoàn ấn" phái ra sát thủ còn là tông ấn thứ chín, bạch âu phục.
Tông ấn thứ chín đại biểu đối phương ít nhất là cường giả võ đạo tông sư cấp 7. Nếu như đối phương muốn đuổi kịp một người bình thường ôm trẻ con thì quá dễ dàng, chưa kể đối phương còn có xe hơi.
Nhưng ngoại trừ bỏ chạy thì nam nhân trung niên chẳng thể làm gì khác.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Nam nhân trung niên vừa chạy vừa gân cổ lên hô to.
Âm thanh này đem nam nhân mặc âu phục trắng đang nhìn xem nhà xưởng bỏ hoang chuyển dời lực chú ý trở về lại nam nhân trung niên.
Nam nhân mặc âu phục trắng nhìn xem nam nhân trung niên vội vã bỏ chạy mà khóe miệng dần dần hiện ra một nụ cười hứng thú.
"Chạy à? Để ta nhìn ngươi có thể chạy được bao xa."
Nam nhân mặc âu phục trắng nhẹ nhàng liếm môi một cái, ánh mắt mang theo vài phần tàn nhẫn, cất bước đi về phía trước. ...
"Đây chính là lực lượng mà ta hiện tại đang nắm giữ sao?" Lục Thánh xem xét tay phải của mình mà có chút kinh ngạc ngoài dự liệu.
Hắn biết mình sau khi hoàn thành Bất hủ Kim Thân giai đoạn hai sẽ rất mạnh mẽ, nhưng hắn không nghĩ tới mình vậy mà lại mạnh mẽ đến trình độ này.
Lúc này trước mắt Lục Thánh là một mảnh đổ nát do từng toà nhà ngã xuống. Bọn chúng hoàn toàn bị hắn một quyền đấm ngã.
Tại vị trí Lục Thánh mới vừa ra quyền càng là xuất hiện một dấu vết hình quạt rất dài cày nát cả đất.
"Chỉ bằng quyền kình thôi sao?" "Nếu như bây giờ ta không dùng tới bất luận ý chí Tông Sư nào, cũng không sử dụng Cương Khí, chỉ dựa vào lực lượng thân thể thì ta có thể giết chết một vị Tông Sư cấp 7 không nhỉ?" Lục Thánh tự hỏi chính mình.
Đáng tiếc hắn không có đáp án cho vấn đề này, bởi vì không có vị Tông Sư cấp 7 nào tại đêm hôm khuya khoắt đột nhiên chạy đến nơi này, sau đó còn nguyện ý chủ động làm đối tượng thí nghiệm cho Lục Thánh.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Lúc này một âm thanh thê lương xé tan bầu trời đêm yên tĩnh, gây nên một chút chú ý của Lục Thánh.
Lục Thánh thả Tinh Thần lực ra ngoài, trên mặt hăn lộ ra vài phần kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc cấp tốc chuyển thành vui sướng.
"Dĩ nhiên là hắn."
Đây là một loại cảm giác cuồng hỉ như lúc đi mòn gót giầy mới tìm gặp được.
"Hắn tới thật là quá khéo."
Thân hình Lục Thánh loé lên một cái, hướng về phương hướng âm thanh truyền tới mà lao đi.
"Đại thúc trung niên còn mang theo một cô bé, đêm hôm khuya khoắt tại vùng dã ngoại hoang vu bị người đuổi giết."
"Mà ta là người có tỉnh thần trọng nghĩa, gặp phải loại chuyện như vậy ta thực sự rất khó không ra tay a."
Lúc này nam nhân trung niên giống như con chó quỳ rạp trên mặt đất, mặt đầy sợ hãi.
Hai chân hắn đều bị cắt đứt gân, máu me thấm ướt cả quần, cùng bùn lầy trên quần hòa chung một chỗ chậm rãi chảy xuống mặt đất.
"Cha, cha!"
Cô bé nằm úp sấp bên cạnh nam nhân trung niên, khóc đến vẻ mặt đầy lệ, dùng sức cầm lấy cánh tay của hắn muốn kéo hắn từ dưới đất đứng dậy.
"Ngươi còn có tay để bò mà. Ngươi chạy nữa đi." Nam nhân mặc âu phục trắng liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười híp mắt nói: "Lần này ta cho ngươi mười phút."
Nam nhân trung niên gắt gao cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, vô lực, tuyệt vọng.
"Ta xin ngươi buông tha con gái của ta, ta sẽ đem đồ vật giao cho notfdi" Nam nhân mặc âu phục trắng dựa vào đầu xe việt dã, đưa tay vuốt tóc mình ra tóc, thản nhiên nói: "Coi như ta không buông tha con gái của ngươi thì ngươi cũng phải đem đồ vật giao cho ta mà. Không phải sao?"
"Nằm mơ đi!" Nam nhân trung niên gầm thét một tiếng, cắn răng nói: "Vật kia liền ghi tạc trong đầu ta, trừ ta ra không có ai biết nó ở đâu. Ngươi đừng nghĩ bức cung ta, ta tùy thời có thể cắn đứt đầu lưỡi tự sát!"
Nam nhân mặc âu phục trắng sắc mặt dần dần lạnh lẽo, hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi có cơ hội tự sát sao?"
Trong mắt hắn lộ ra sát ý lạnh như băng, nhưng rất nhanh lại thu liễm rồi khôi phục về bộ dáng ung dung thoải mái ban đầu.
"Ta bỗng nhiên nghĩ đến một cái chủ ý rất tuyệt."
"Ta không cần tiến hành bức cung ngươi, mà ngươi cũng không cần cầm tự sát ra uy hiếp ta, nhưng ngươi sẽ ngoan ngoãn chủ động đem vị trí đồ vật kia nói cho ta biết."
Nam nhân mặc âu phục trắng nhẹ nhàng đưa mắt nhìn cô bé đang ngồi xổm khóc lóc bên người bên người nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên lập tức biến sắc, mãnh liệt đưa tay đẩy cô bé ra sau lưng rồi giùng giằng nỗ lực đứng lên, quát to: "Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi là một tên súc sinh!"