Chương 402: Chấn Kinh
Chương 402: Chấn KinhChương 402: Chấn Kinh
"Tông sư không thể nhục, ngươi chưa từng nghe qua sao?" Nam nhân mặc âu phục trắng nheo mắt lại hỏi.
Bàn chân có chút giật giật, một tảng đá trên chân hắn đột nhiên biến mất.
Cơ hồ đồng thời, chỗ bả vai của nam nhân trung niên nổ ra một đoàn huyết hoa, hắn kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra sau mấy mét.
Cơn đau dữ dội khiến cho nam nhân trung niên lăn lộn trên mặt đất như giòi bọ.
"Được rồi, ngươi hiện tại có thể đem vị trí của đồ vật kia nói cho ta biết." Nam nhân mặc âu phục trắng mang thần sắc tùy ý, từng bước một đi về phái hai cha con.
Nam nhân trung niên dùng đỉnh đầu đặt xuống đất, cố gắng dùng cánh tay còn tốt chống đỡ nửa người, cắn răng gắt gao trừng mắt nhìn Nam nhân mặc âu phục trắng không nói một lời.
"Vậy thì ngươi cũng đừng trách ta." Nam nhân mặc âu phục trắng lắc đầu nói rồi đưa tay chộp lấy cô bé.
Ngay khi trên mặt nam nhân trung niên lộ ra vẻ tuyệt vọng, bàn tay mới duỗi ra một nửa của Nam nhân mặc âu phục trắng bỗng nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn một phương hướng bên cạnh, biểu tình có chút kinh ngạc thốt ra: "Là ngươi sao?"
Trong bóng tối, một đạo thân ảnh chậm rãi đi ra.
"Ngay cả một bé gái nhỏ như vậy mà ngươi cũng không muốn buông tha, ngươi cũng xứng làm tông sư à? Ta đã sớm đoán được ngươi có điều kỳ quái." Lục Thánh nhìn lướt qua nam nhân trung niên nằm trên mặt đất thê thảm không nỡ nhìn, còn có cô bé khóc lóc bất lực, mở miệng nói.
Mặc kệ nguyên nhân như thế nào, cho tới bây giờ hai cha con này xác thực vẫn luôn là bên yếu thế.
Hơn nữa trước khi đi ra Lục Thánh cũng đã nghe được đại khái, nguyên nhân hai cha con này bị Nam nhân mặc âu phục trắng đuổi giết chỉ là do 'mang ngọc có tội', chứ không phải là tình huống 'người đáng thương tất có chỗ đáng hận'.
Nếu đã là người chấp hành chính nghĩa, vậy Lục Thánh lại càng không có gì băn khoăn.
Dục vọng chiến đấu rục rịch trong lồng ngực hắn đã sắp bộc phát ra, nhè nhẹ.
Ta còn không có thử qua tay không bóp chết tông sư là cảm giác gì a!
Nam nhân mặc âu phục trắng nheo mắt đánh giá Lục Thánh từ trên xuống dưới.
Hắn từ trên người Lục Thánh cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm.
Nhưng cân nhắc đến tuổi tác của Lục Thánh, còn có dấu vết quanh thân Lục Thánh cũng không có lực trường tông sư, hắn cũng không có để ở trong lòng.
"Ngươi là người của Ám Tỉnh à?" Nam nhân mặc âu phục trắng cười lạnh hỏi Lục Thánh.
"Ám tỉnh?" Lục Thánh có chút trầm tư, sau đó lắc đầu nói."Không phải, ta chính là mặt trời."
Lục Thánh vừa nói xong chữ cuối cùng, trong mắt hắn liền bắn ra ánh sáng, sau đó bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Đồng tử nam nhân mặc âu phục trắng hung hăng co rút lại một chút, trái tim hắn dường như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh.
Một cảm giác nguy cơ sinh tử nồng đậm đến mức cơ hồ muốn làm cho nam nhân mặc âu phục trắng nhấc chân bỏ chạy.
Đó là một loại cảm giác sợ hãi cực độ khi đối mặt với núi lửa sóng thần, nhưng rõ ràng không có gì trước mặt hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, một bàn tay to lớn lập tức xuất hiện trước mắt nam nhân mặc âu phục trắng gần trong gang tấc. Sau đó là thân ảnh của Lục Thánh xuất hiện đột ngột giống như trống rỗng hiện ra.
Lực trường tông sư của nam nhân mặc âu phục trắng nhanh chóng vặn vẹo, vỡ nát.
Bàn tay to lớn trắng nốn của Lục Thánh nhanh chóng phóng đại. Một vòng lại một vòng sóng khí màu trắng nổ tung trong không khí.
Thời gian dường như bị kéo dài, nhưng trên thực tế chỉ ngắn ngủi không đến một phần trăm của cái chớp mắt.
Tầm mắt của nam nhân mặc âu phục trắng hoàn toàn bị bàn tay của Lục Thánh chiếm cứ.
Ẩm!!
Chiếc xe việt dã đậu trên bãi đất trống bỗng nhiên nhảy lên khỏi vị trí của nó và văng ra từng cụm tỉa lửa lớn. Toàn bộ phần đầu chiếc xe bị lõm xuống đất, còn đuôi xe thì hung hăng nhếch lên trời. chiếc xe việt dã, đầu hắn đang bị một bàn tay gắt gao chộp lấy và ấn xuống gần như chôn dưới đất.
Đùng!!!
Khí huyết khủng bố từ trên thân nam nhân mặc âu phục trắng bùng nổ và bốc lên tựa như khói báo động.
Nam nhân mặc âu phục trắng nhảy dựng lên khỏi mặt đất, khuôn mặt hắn méo mó gần như không còn hình dáng.
"Ta
Nam nhân mặc âu phục trắng vừa mới nói ra một chữ thì một bàn tay làm vặn vẹo không khí đã nắm lấy đầu của hắn một lần nữa.
Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh, một tay bắt lấy đầu của nam nhân mặc âu phục trắng tựa như tiện tay bắt một quả bóng rổ.
Ẩm!!
Ẩm!!!
Ẩm!!
Hắn lại tiếp tục đem nam nhân mặc âu phục trắng hung hăng nện xuống mặt đất mấy lần.
Lúc này phần đầu chiếc xe việt dã đã gần như bị đập nát, nổ tung vài lần làm bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Nam nhân mặc âu phục trắng luôn cố gắng đứng dậy nhưng hắn chưa bao giờ thành công.
Trên người hắn tỏa ra khí huyết khủng bố ban đầu như lò lửa nóng rực rồi dần dần ảm đạm xuống, cuối cùng nó hoàn toàn bị dập tắt.
Lục Thánh cũng không biết mình đã lần thứ mấy cầm lấy đầu của nam nhân mặc âu phục trắng nhấc lên nên xuống, sau đó mới cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương trở nên lạnh lẽo.
"Đã chết rồi ư?" Lục Thánh nhíu mày, hỏi."Sao ngươi lại không chịu nổi đánh như vậy?"
Lục Thánh có chút thất vọng mà lắc đầu, sau đó tiện tay ném nam nhân mặc âu phục trắng ra, rồi lau đi vết máu còn dính lại trên tay.
"A..." Nam nhân trung niên nhìn xem một màn trước mắt mà đại não trống rỗng, cơ hồ đều đã quên khắp các nơi trên người truyền đến đau đớn, hắn vô cùng bối rối.
"Chết rồi sao? Cao thủ hàng đầu của tổ chức Hoàn Ấn là võ đạo tông sư cấp bảy chân chính, là tông ấn thứ chín Bạch Âu Phục vậy mà bị người Cảnh tượng trước mắt đã vượt qua nhận thức của nam nhân trung niên. Hắn há to miệng, chấn kinh đến nổi một chữ cũng nói không nên lời.
Cô bé bên cạnh nam nhân trung niên vừa mới một mực khóc lóc mà lúc này cũng đứng ngây người tại chỗ, biểu tình mơ hồ giống như đã bị hù dọa cho choáng váng.