Chương 403: Cứ Để Ta!
Chương 403: Cứ Để Ta!Chương 403: Cứ Để Ta!
Giải quyết xong nam nhân mặc âu phục trắng, ánh mắt Lục Thánh rơi vào hai cha con nam nhân trung niên trước mặt. Hắn đang suy nghĩ nên xử lý hai cha con này như thế nào.
Bị ánh mắt Lục Thánh đảo qua, nam nhân trung niên da đầu tê dại thốt ra: "Ta nói! Ta hiện tại liền đem vị trí của đồ vật kia nói cho ngươi biết!"
"Đó là thứ gì?" Lục Thánh nhíu mày hỏi.
"Ách..." Nam nhân trung niên liền sửng sốt.
Bà mẹ nó! Ngươi không biết đó là thứ gì thì ngươi ở đây làm gì? Ngươi còn vừa đối mặt liền giết gã Tông Ấn thứ chín Bạch Âu Phục của Hoàn Ấn al
Đương nhiên nam nhân trung niên không dám nói ra những lời này, hắn chỉ có thể kiên trì thành thật nói: "Đó là mỏ mật kim, là tọa độ cụ thể của một cái mỏ mật kim chưa bị khai phá. Nếu như ngươi có thể trợ giúp cha con chúng ta thoát khỏi truy sát thì ta có thể..."
"Quên đi." Lục Thánh khoát tay, thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú."
Nói đùa gì chứ? Quang não trong không gian mộng cảnh đều có địa điểm phân bố cụ thể của mỏ mật kim trên toàn thế giới, vậy ta còn cần ngươi chỉ cái cọng lông al
"Ta chỉ là người qua đường ra tay trượng nghĩa mà thôi." Lục Thánh tùy ý nói ra rồi sau đó xoay người rời đi."Nếu như phiền toái của các ngươi đã giải quyết xong thì ta đi trước."
"Này..."
Nam nhân trung niên há miệng còn muốn nói gì đó, nhưng bóng lưng của Lục Thánh đã hoàn toàn dung nhập vào trong đêm tối.
"Đúng là một vị..." Nam nhân trung niên suy nghĩ một hồi mới miễn cưỡng nói ra một từ coi như chuẩn xác."Quái nhân."
"Ngươi thấy ta nói có đúng không, Tiểu Mễ?" Nam nhân trung niên nhìn về phía cô bé bên cạnh, hỏi.
Cô bé gật đầu, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, cũng không biết trong cái đầu nhỏ của nàng hiện tại đang suy nghĩ cái gì.
"Chúng ta đi mau thôi, người của Hoàn Ấn đã bị giải quyết, còn có tổ chức khác là Ám Tinh phỏng chừng cũng sắp đuổi tới." Nam nhân trung niên vừa nói vừa cố gắng đứng lên.
Tuy nhiên hai chân và bả vai của hắn đã bị nam nhân mặc âu phục trắng đánh nát hoàn toàn, muốn hơi nhúc nhích một chút cũng khó khăn chứ đừng nói là đứng lên.
Nam nhân trung niên vừa mới chuyển động thân thể thì liền đau đớn kêu lên một tiếng, rồi lại lần nữa nằm sấp xuống đất.
Cứ tiếp tục như vậy cho dù ta không bị truy binh giết chết thì cũng sẽ bị chảy máu đến chết!
Nam nhân trung niên bi ai thầm nghĩ.
Nam nhân mặc âu phục trắng đã chết, nhưng vận mệnh của hai cha con bọn họ kỳ thật cũng không có phát sinh thay đổi gì.
"Tiểu Mễ, ngươi đi đi..." Nam nhân trung niên cắn răng một cái, nói.
Hắn định để cho con gái hắn một mình rời đi thì lúc này, trong bóng đêm mênh mông bỗng nhiên có một bóng người đi rồi quay lại.
Người này bắt lấy nam nhân trung niên và cô bé, nhân tiện nhìn lướt qua thi thể nam nhân mặc âu phục trắng.
Một số thiết bị rời rạc nổi lên và nhanh chóng bay vào túi của hắn.
Sau đó, cầm lấy hai người nhanh chóng nhảy vào trong bóng đêm.
"Aiii, thật sự là phiền toái a!"
Trong gió đêm mát mẻ, tiếng thở dài trầm thấp của Lục Thánh vang lên.
Hai tay Lục Thánh lần lượt xách theo nam nhân trung niên và cô bé lao đi như gió.
Chỉ chưa đầy năm phút đồng hồ hắn đã từ vị trí đất hoang đi tới đường cái.
Nếu không phải sợ thân thể hai cha con kia không chịu nổi, tốc độ của Lục Thánh còn có thể nhanh hơn rất nhiều.
Nơi này vô cùng hẻo lánh, trên đường cái thỉnh thoảng mới nhìn thấy đèn xe ô tô gào thét chạy qua.
"Nơi này không dễ bắt xe..." Nam nhân trung niên giống như cái túi mua sắm bị Lục Thánh xách ở trong tay, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, cố nén đau đớn cắn răng nói.
Lục Thánh liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Đó là ngươi thôi."
Nam nhân trung niên liền sửng sốt, hắn còn chưa hiểu được ý tứ lời này của Lục Thánh thì cha con hắn đã bị Lục Thánh thả xuống.
Sau đó chỉ thấy Lục Thánh cất bước đi tới giữa đường cái.
Không bao lâu liền =á môêt chiếc ve vân tải hât đèn sáng loána từ đằng xa chạy như bay tới, và rất nhanh nó đã tới gần.
Đèn pha to lớn chiếu vào người Lục Thánh, tiếng còi kêu dài, ánh đèn nhấp nháy, chiếc xe vận tải như một con thú khổng lồ lao tới.
Lục Thánh nheo mắt nhìn về phía trước. Hắn nhìn thấy ngồi ở buồng lái là vị tài xế đang mãnh liệt ấn còi, trong miệng mắng chửi không ngừng, chân phải đã giẫm vào thắng xe.
Cuối cùng chiếc xe vận tải cách Lục Thánh không đến mười mét thì liền dừng lại.
Nam nhân trung niên trợn mắt há hốc mồm.
Mẹ nó, cái này mà cũng được ư?
Nhỡ đâu người ta không thắng kịp thì phải làm sao bây giờ?
Lục Thánh có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nam nhân trung niên, nhưng hắn lười giải thích.
Dưới sự khống chế của tỉnh thần lực cấp bảy, căn bản là không thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Cho dù là tài xế xe vận tải không kịp thắng xe, nhưng Lục Thánh cũng có thể làm cho chiếc xe dừng lại.
"Khốn kiếp!" Tài xế xe vận tải ở ra cửa xe, từ trên xe nhảy xuống quát."Ngươi muốn chết thì đi tới nơi khác, đừng có ở đây..."
Lời của tài xế xe vận tải còn chưa nói xong thì một đồ vật lấp lánh đã được ném tới trước mặt hắn.
Tài xế xe vận tải vô thức đưa tay đón lấy rồi cúi đầu nhìn xem.
Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương, dưới đèn xe nó lóe lên ánh sáng rất sang trọng.
"Quay đầu xe lại đưa chúng ta vào nội thành." Lúc này Lục Thánh đã mang theo hai cha con nam nhân trung niên lên xe, nói.
Tài xế xe vận tải mang thần sắc mê mang, sau đó hắn mới phục hồi lại tỉnh thần mà nhanh như chớp chui vào trong buồng xe, đạp mạnh chân ga hô to: "Cứ để ta!"...