Chương 414: Đăng Thiên Đạo
Chương 414: Đăng Thiên ĐạoChương 414: Đăng Thiên Đạo
"Tiểu Vân, dừng lại một chút."
Trên thềm đá không một bóng người, hai đạo nhân ảnh nhanh chóng leo lên.
Hai người này hành tẩu như vượn, mỗi một bước đi đều ít nhất có thể vượt qua khoảng cách bảy tám mét.
Phải biết rằng nơi này cũng không phải là đất bằng, mà là thềm đá có độ dốc không nhỏ.
Một bước kéo dài gần mười mét mà không phải võ giả có thực lực mạnh mẽ thì căn bản không thể làm được.
Nghe thấy tiếng gọi, bóng người đi trước dừng lại xoay người ra sau. Đó là một vị nữ sinh mặc một thân võ đạo phục màu lam nhạt, dáng người cao gầy, hình thể cân đối, mái tóc thật dài buộc đuôi ngựa sau đầu, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp bởi vì một đường leo núi mà toát ra không ít mồ hôi.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn này hơi chút phiếm hồng, càng lộ ra làn da nhẵn mịn tựa như hồng ngọc thượng đẳng bị sương sớm che kín.
"Nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta lại đi lên."
Người kêu lại nữ sinh là một nam nhân tráng niên mặc võ đạo phục giống với nữ sinh, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh
"Sư huynh, ta vẫn còn dư lực, sao chúng ta không một hơi xông lên luôn?" Nữ sinh không hiểu, một bên điều chỉnh hô hấp một bên dò hỏi.
Nam nhân tráng niên cười nói: "Ngươi lần đầu tiên tới Võ Thánh sơn nên có chút không hiểu quy củ, ta sẽ nhân cơ hội này nói cho ngươi biết."
"Quy củ á? Quy củ gì chứ? Leo núi mà còn có quy củ sao?" Trên mặt nữ sinh lộ ra vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn xuống dưới chân.
Lúc này bọn họ đã đứng gần một phần ba đỉnh núi, du khách bị cấm đi lại, bốn phía có các đám mây mù mịt lượn lờ, thềm đá dựng thẳng lên trời.
Cho dù không có lệnh cấm thì cũng không phải người bình thường hay thậm chí là võ giả bình thường có thể leo lên được.
"Từ chỗ chúng ta đi lên muốn đạt tới đỉnh núi có tổng cộng năm cái thềm đá." Nam nhân tráng niên quét mắt nhìn chung quanh, chỉ vào mây mù mênh mông nói: "Nhưng chúng đã bị mây mù bao phủ làm cho ngươi nhìn không thấy."
"Năm bậc thềm đá này được gọi là đường lên trời, có ý tứ một bước Đăng Thiên."
"Hơn hai trăm năm trước, Võ Thánh cấp 9 Chu Phúc Hải của Long quốc chúng ta đã vì hậu nhân mà mở ra một cái Đăng Thiên lộ từ xưa đến nay chưa từng có."
"Sư huynh." Nữ sinh tóc đuôi ngựa nhịn không được cắt ngang lời nam tử tráng niên."Ngươi nói chuyện có thể chọn trọng điểm hay không, những thứ này ta đều biết a. Ngươi có biết cha ta bình thường đều nói ngươi như thế nào không? Ngài nói ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện quá lề mề, làm việc quá chậm chạp, không giống như đàn ông."
Trên trán nam nhân tráng niên lập tức toát ra từng đạo hắc tuyến, nói: "Ta muốn cho ngươi khôi phục thể lực nhiều một chút vậy mà ngươi lại chê ta dong dài. Được rồi, ta sẽ trực tiếp chọn trọng điểm nói cho ngươi."
"Lúc trước tiền bối Chu Phúc Hải đã ở đây lấy thiên hỏa luyện thân, lấy thiên lôi rèn thể, lấy tỉnh thần lực cảm ngộ thiên địa, từ đó đột phá Võ Thánh. Cho nên cả tòa Võ Thánh sơn này đều còn sót lại khí cơ Võ Thánh."
"Phàm là võ giả có tuổi tác dưới ba mươi tuổi tới đây, nếu như thiên tư đủ mạnh, khí huyết đủ vượng, vận khí đủ tốt thì có thể một hơi đi hết Đăng Thiên Đạo, và sẽ có thể dẫn động khí cơ mà tiền bối Chu Phúc Hải lưu lại nơi đây, hình thành dị tượng kỳ quan cực kỳ hiếm thấy."
Đôi mắt đẹp của nữ sinh tóc đuôi ngựa sáng lên, nhanh chóng hỏi: "Dị tượng gì vậy?"
Nam tử tráng niên đang suy nghĩ nên miêu tả như thế nào, đúng lúc này trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến một tiếng rít dài xuyên đá phá mây.
Dưới tiếng rít này, một tầng mây mù chung quanh đỉnh núi liền bị một luồng khí cơ nào đó dẫn dắt mà cuộn lại, hiện ra dị tượng như sóng triều bắt đầu khởi động.
Không chỉ như thế, hai người này thậm chí còn nghe được loáng thoáng tiếng "Rào rào rào" tựa như sóng lớn cuồn cuộn va đập vào đá ngầm.
Một màn này có chút kỳ dị chấn động, nữ sinh tóc đuôi ngựa lập tức bị chấn kinh, kìm lòng không được mà phát ra tiếng thán phục.
"Wow-"
"Đúng, chính là dị tượng này." Nam nhân tráng niên quả quyết nói: "Mây mù lật cuốn, sóng lớn đập đá ngầm. Người có thể dẫn động dị tượng bực này thì ngày sau tỷ lệ tấn thăng tông sư sẽ lên tới chín phần mười..."
Nam nhân tráng niên còn chưa nói xong thì lại có một tiếng rít dài vang lên. Mây mù trên đỉnh núi cuồn cuộn càng sâu, tiếng sóng triều ào ào cũng càng thêm vang dội.
Hai tiếng rít dài kia phảng phất như mồi lửa cho kế tiếp đó là tiếng rít càng dài hơn vang lên liên tiếp, cơ hồ đã phân biệt không ra rốt cuộc là tiếng rít dài nào đã dẫn động dị tượng.
Hai người này chỉ có thể nhìn thấy mây mù cuồn cuộn không thôi, tiếng sóng triều trận trước lớn hơn trận sau.
Lúc này bọn họ dường như không phải thân ở trong đám mây, mà là đang ở tại bờ Đông Hải, đứng trên đá ngầm nhìn xem sóng lớn cuồn cuộn.