Chương 427: Tồn Tại Đánh Vỡ Lẽ Thường
Chương 427: Tồn Tại Đánh Vỡ Lẽ ThườngChương 427: Tồn Tại Đánh Vỡ Lẽ Thường
Nhìn Vương Hâm rơi vào hôn mê, Lục Thánh lắc đầu nói: "Được rồi, dù sao ta cũng đã nói trước, ta nhường thì cũng nhường rồi. Chính hắn giấu diếm để bại trận thê thảm như vậy cũng không thể trách được ta. Dù sao kết cục sẽ không có gì thay đổi."
Nghĩ vậy Lục Thánh quay đầu nhìn trọng tài bên cạnh, bình tĩnh nói: "Tuyên bố đi."
"Làm sao có thể?"
Trên khán đài, tông sư dẫn đội của võ quán Hải Long "vụt" một cái mãnh liệt đứng lên từ chỗ ngồi, trên mặt hắn tràn ngập vẻ khó tin.
Võ quán Hải Long ký thác kỳ vọng cực cao vào Vương Hâm, vốn định để hắn chống lại Song Tử Tinh Cực Đạo và Thánh Miêu Siêu Việt nhưng rốt cục lại thua.
Vương Hâm tuy thua nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận, bởi vì trong giới võ đạo núi cao còn có núi cao hơn, ai cũng không dám nói mình là mạnh nhất.
Tuy nhiên vấn đề ở chỗ Vương Hâm ngay cả một quyền của Lục Thánh cũng không đỡ nổi.
Hơn nữa Vương Hâm còn triển khai toàn lực, ngay cả bí kỹ võ đạo mà quán chủ của võ quán Hải Long là cường giả đại tông sư cấp 8 đo ni đóng giày cho hắn cũng đều vận dụng mà vẫn bị Lục Thánh một quyền đánh ngất.
Chuyện này phi thường thái quát!
Lục Thánh của Thánh võ đại thứ bảy có thực lực mạnh đến mức nào thì mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy?
Tông sư dẫn đội của Võ quán Hải Long mang thần sắc mờ mịt, trong miệng nhỉ giọng nỉ non: "Còn nữa, tiểu tử Lục Thánh nói hai câu cuối cùng kia là đang trào phúng sao?"...
Đừng nói là trọng tài, ngay cả đám võ giả quan chiến xung quanh cũng đều bối rối, hồi lâu không kịp phản ứng.
Bọn họ nào có nghĩ tới Lục Thánh có thể chỉ bằng một quyền hời hợt mà liền trực tiếp miểu sát Vương Hâm.
Động tác tùy ý này giống như tiện tay đập bay một con ruồi vậy, thật sự là để cho người xem sang chấn tâm lý!
Trọng tài được Lục Thánh nhắc nhở mà như tỉnh mộng, vội vàng mở Lời tuyên bố này cũng đem hồn phách đã bị đánh bay của đám người vây xem kéo về, dưới sân đấu lập tức trở nên ầm ï.
Rất nhiều người tâm tình kích động, biểu tình khiếp sợ cảm khái không ngừng.
Còn đám sinh viên cũ của các Thánh võ đại thì mặt mũi vô cùng kinh hỉ, thần thái phi dương đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên tại chỗ.
"Đại ma vương Lục Thánh uy vũ!!!"
Cũng không biết là người nào vung tay hô to ngoại hiệu của Lục Thánh tại Thánh võ đại thứ bảy.
Đám sinh viên cũ của các Thánh võ đại còn lại cũng phấn khởi theo mà lập tức phát tiết, rống to: "Đại ma vương! Đại ma vương!"
Một số võ giả trẻ tuổi bị uy thế và phong thái của Lục Thánh chấn nhiếp, cũng bị bầu không khí sôi trào lôi kéo mà hô lên theo.
"Đại ma vương!"
"Đại ma vương!"
"Đại ma vương!"
Thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, ái mộ cường giả vốn là một loại phong cách, giống như người bình thường theo đuổi ngôi sao điện ảnh vậy.
Cho nên việc sùng bái một vị thanh niên cường giả trẻ tuổi tuấn mỹ như Lục Thánh là chuyện không hề mất mặt.
Tuy rằng võ giả tranh phong phân thắng bại thường thường chỉ trong mấy chiêu, nhưng đại hội võ đạo từ lúc tiến hành cho đến bây giờ người có thể ở lại trên sân đấu đều có thực lực rất mạnh, muốn chỉ bằng mấy chiêu liền giải quyết xong đối thủ cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Mà Lục Thánh dùng một chiêu triệt hạ Vương Hâm làm cho tốc độ kết thúc trận đấu thật sự có chút quá nhanh, hơn nữa cảnh tượng ồn ào do rất nhiều người hô to "Đại Ma Vương càng khiến cho rất nhiều người đang xem các trận tỷ thí khác đều tò mò nhìn lại.
Lục Thánh không hề nói gì mà chỉ bước nhanh xuống đài.
Nói thật loại phương thức ủng hộ bằng cách hô to khẩu hiệu này hắn cảm thấy rất phản cảm, hơn nữa hắn vốn không quá ưa thích cái biệt danh "Đại Ma Vương" này.
"Có sao nói vậy a! Các ngươi thay vì gọi ta là Đại Ma Vương thì còn không bằng gọi ta là Thánh Thiên Đế, Bắc Huyền Tiên Tôn, Ngoan Nhân Đại Thánh, ..." "Những danh xưng này mới có bức cách chứ!"
"Chẳng lẽ bây giờ ta dùng những biệt danh này vẫn còn hơi sớm sao?"
Lục Thánh suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này. ...
Cùng lúc đó, tại vị trí cao nhất trong quãng trường tỷ thí, mấy vị tông sư của tổng bộ hiệp hội võ giả cũng đang nhìn sang bên phía Lục Thánh, trong miệng phát ra các loại âm thanh sợ hãi.
"Quyền pháp của tiểu tử Lục Thánh này phải là khống chế cảnh trở lên, thể phách của hắn còn cực kỳ cường đại, ngay cả cương khí cũng đều không có vận dụng mà liền có thể một quyền miểu sát Vương Hâm của Võ quán Hải Long. Căn cơ của Lục Thánh thật sự quá vững chắc đi!"
"Vương Hâm của Võ quán Hải Long cũng coi như là mầm non top 3 của đại hội võ đạo lần này, nhưng không nghĩ tới hắn liền một quyền hời hợt của Lục Thánh cũng đều không thể đỡ nổi!"
"Ta nghe nói thủ đoạn mạnh nhất của Lục Thánh vẫn là thương thuật a"
"Chậc chậc chậc, Lục Thánh ngay cả thương cũng chưa dùng tới..."
"Xem ra Song Tử Tinh Cực Đạo cũng không nhất định là đối thủ của Lục Thánh! Thủ lĩnh của đại hội võ đạo lần này trên cơ bản chính là Lục Thánh rồi!"
"Hiện tại ngươi nói chuyện này vẫn còn quá sớm đi. Song Tử Tinh Cực Đạo cũng không phải là thiên tài bình thường, hai năm trôi qua có trời mới biết bọn hắn đã trưởng thành đến trình độ nào."
"Được rồi." Chủ tịch ban tổ chức Khương Hà mở miệng kêu ngừng thảo luận."Các ngươi không cần phải tranh luận những chuyện vô nghĩa này, xem tiếp liền biết thôi."
Mấy vị tông sư cung kính gật đầu, không nói gì nữa.
Trên mặt Khương Hà cũng lộ ra vẻ tán thưởng Lục Thánh, nói: "Căn cơ vững chắc và thiên phú xuất sắc như vậy thì mới chân chính gọi là Võ Thánh chỉ tư a."
"Lục Thánh không hổ là mầm non có thể bị Võ Thánh Đàm Trung Ngọc nhìn trúng, quả nhiên là tồn tại đánh vỡ lẽ thường"...