Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 446 - Chương 446: Thử Nghiệm Sức Mạnh

Chương 446: Thử Nghiệm Sức Mạnh Chương 446: Thử Nghiệm Sức MạnhChương 446: Thử Nghiệm Sức Mạnh

Lục Thánh cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình.

Tinh thần lực của hắn lại tăng cường.

Hình người Kim Diệu Thạch đã hoàn toàn thành hình, nó ngồi ngay ngắn ở trong đầu hắn rạng rỡ sinh huy.

Chính giữa ngực nó là một quả huyết cầu đỏ tươi to bằng quả bóng bàn đang xoay tròn.

Thân thể của nó không lúc nào là không sinh ra máu mới rót vào bên trong huyết cầu.

Mà huyết cầu cũng không lúc nào là không phun ra lực lượng trở về thân thể.

Trong quá trình này thân thể Lục Thánh được cọ rửa hết lần này đến lần khác, sức mạnh thể lực của hắn mỗi phút mỗi giây đều đang tăng trưởng.

Sự trao đổi chất của cơ thể hắn cao hơn gấp trăm lần so với người bình thường, số lượng lớn các tạp chất trong cơ thể được thải ra ngoài mỗi giây.

Ngưng huyết thành đan chính là khí huyết đại tông sư.

Đúng như Lục Thánh ngay từ đầu đã đoán, đây cũng là nguyên nhân hắn dám đứng ở trước mặt đại tông sư cấp 8 Khương Hà bình bình đạm đạm nói ra câu "Ngươi cũng muốn cùng ta đánh một trận sao?".

"Lực lượng thuần túy của ta đã tăng trưởng ít nhất năm lần trở lên, và còn có không gian rất lớn để tăng lên. Phỏng chừng ta hiện tại tùy tiện một quyền cũng có thể đánh ra hiệu quả vận dụng phát lực hằng tỉnh."

Trong lòng Lục Thánh yên lặng tính toán.

Ngoại trừ những thứ bên ngoài tăng lên có thể cảm nhận được, còn có tăng lên ẩn tàng trong chỗ tối.

Lục Thánh có nhiều ý chí tông sư như vậy, só sánh việc hắn lấy thân thể cấp sáu và lấy thân thể cấp bảy tông sư để khống chế thì hoàn toàn là hai cái hiệu quả bất đồng.

Đương nhiên, cụ thể tăng cường bao nhiêu thì còn phải thí nghiệm qua mới có thể biết được.

Lục Thánh đang cân nhắc nên tìm ai hoặc là thông qua phương thức gì để nghiệm chứng thực lực hiện tại của mình.

Lấvw Tích Vân Sơn làm trundo †âm. mêt hồi aió lếc †hât lớn eắn sinh ra. Nhưng Lục Thánh ở trung tâm bão táp mà lại gió êm sóng lặng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nếu như để cho người ta biết thì phỏng chừng có thể chấn kinh đến nổi cằm rớt xuống đất.

Triệu Khang Thái đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.

"Đến chân núi rồi."

Hai người đều có thực lực tông sư cảnh, chút đường xuống núi này đối với bọn họ mà nói quả thực không đáng nhắc tới.

Triệu Khang Thái mặt trầm như nước, nhanh chóng đi tới bên cạnh một chiếc xe thương vụ màu đen và mở ra cửa xe.

"Ta hiện tại lập tức mang ngươi trở về Thánh võ đại thứ bảy đi gặp Đàm Võ Thánh."

"Lần này ngươi đâm sọt quá lớn, vì Liên Tế Bắc không phải tông sư bình thường, hắn chính là người của Cực Đạo Võ Thánh, ngươi giết hắn sẽ tương đương với quét sạch mặt mũi của Cực Đạo Võ Thánh."

"Trên thế giới này ngoại trừ Đàm Võ Thánh ra thì không ai có thể bảo vệ được ngươi."

Nói xong Triệu Khang Thái liền ngồi vào buồng lái, khởi động xe.

Nhưng đến khi hắn vừa quay đầu thì vẻ mặt lại bỗng nhiên sửng sốt.

Chỉ thấy Lục Thánh vẫn đứng tại chỗ lằng lặng nhìn Triệu Khang Thái.

"Cám ơn phó hiệu trưởng, nhưng ta không cần." Lục Thánh chậm rãi lắc đầu nói.

"Ngươi điên rồi sao?" Triệu Khang Thái trừng mắt nhìn Lục Thánh, chất vấn."Ngươi có biết em gái của Liên Tế Bắc là ai không? Cho dù chính ngươi không sợ nhưng người nhà của ngươi thì sao?"

Đôi mắt Lục Thánh bình tĩnh, nói: "Ta đã nghĩ ra biện pháp."

"Ngươi..."

Triệu Khang Thái sững sờ nhìn Lục Thánh. Cho tới bây giờ khi Lục Thánh nói ra lời này thì hắn mới chính thức xác nhận, Lục Thánh đã từ rất sớm quyết định đánh chết Liên Tế Bắc.

Không nói đến việc Lục Thánh đối với thực lực bản thân mình có bao nhiêu tự tin, chỉ riêng phần tâm tính này là Triệu Khang Thái đã không biết nên hình dung như thế nào, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Lục Thánh, ngươi còn trẻ, có một số việc ngươi ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính, vì ngày sau ngươi có hối hận cũng không kịp..." thì sẽ không còn kịp nữa."

Đôi mắt Lục Thánh chớp động, nói: "Đúng vậy, chờ người của Liên gia nhận được tin tức thì đã không kịp rồi. Cho nên phó hiệu trưởng, ta bây giờ còn không thể đi theo ngươi."

Triệu Khang Thái sửng sốt một chút, mãnh liệt nhớ tới cái gì.

Thần sắc hắn lập tức kinh hãi nhìn Lục Thánh thật sâu, cuối cùng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Được rồi, vậy ta sẽ ở Kinh Đô chờ ngươi. Có muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường không?"

"Không cần."

Triệu Khang Thái không nói gì nữa mà hạ cửa sổ xe xuống.

Chiếc xe màu đen khởi động, nhanh chóng chạy về phía Tích Vân Sơn.

Chờ cho chiếc xe hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, Lục Thánh mới thu hồi ánh mắt.

Hắn quay đầu nhìn về phía đỉnh núi Tích Vân, bằng vào thị lực vô cùng tốt của mình hắn có thể nhìn thấy một ít bóng người nho nhỏ đang từ đỉnh núi chạy xuống như bay, trông giống như một đám kiến hoảng hốt chạy tứ tán.

Lục Thánh không nhìn bọn họ nữa, hắn lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua bản đồ, trong đầu hắn vẽ ra một đường thẳng từ Tích Vân Sơn đến trạm tàu cao tốc gần nhất.

Răng rắc!

Lục Thánh nhẹ nhàng bẻ khớp, làm phát ra âm thanh xương cốt va chạm.

Lực trường vô hình của tông sư thoáng buông lỏng một chút.

Hắn giãn ra thân thể, cả người giống như một con báo săn chậm rãi đứng thẳng, vận sức chờ phát động.

"Thử xem tốc độ tông sư cảnh của ta!"

Lục Thánh quay mặt về hướng nào đó nhẹ nhàng liếm môi, trong mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Nói xong cả người Lục Thánh dừng lại bất động, có hai bác gái đội mũ du lịch màu đỏ, trong tay cầm chiếc cờ nhỏ đi tới.

"Tiểu tử, phiền ngươi nhường đường một chút." Một bác gái mở miệng thúc giục.

Hai bác gái đang chuẩn bị vòng qua Lục Thánh đi về phía trước thì đúng lúc này, thân ảnh đứng yên bất động nhanh chóng hư hóa, giống như "Quỷ aI" Hai bác gái sợ hãi kêu lên một tiếng, đặt mông ngồi bệt dưới đất, sợ tới mức cái mũ đều lệch. ...
Bình Luận (0)
Comment