Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 447 - Chương 447: Dò Hỏi

Chương 447: Dò Hỏi Chương 447: Dò HỏiChương 447: Dò Hỏi

"Xe tới lúc mấy giờ vậy?"

Tại ga tàu cao tốc thành phố Bạch Hà, một nhà Lục Đại Hải đứng ở phòng chờ xe, Trịnh Ngọc Phân vành mắt đỏ lên, không biết đã hỏi lần thứ mấy.

Lục Đại Hải cũng không nói gì, chỉ nhìn điện thoại, nhẫn nại trả lời: "Còn nửa giờ nữa là tới, ngươi đừng nóng vội."

"Đi chuyến bay cuối cùng hơn sáu giờ tối chúng ta có thể đến tỉnh Kinh Đô, sau đó lại đi Tích Vân Sơn." Lục Đại Hải lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo: "Đây đã là con đường nhanh nhất rồi."

"Biết rồi, biết rồi." Trịnh Ngọc Phân gật đầu liên tục nói, bỗng nhiên nàng thấy mũi cay cay, trong mắt chảy ra nước mắt.

"Không thể nhanh hơn sao?"

"Thánh thần ơi, nhỡ đâu Tiểu Thánh xảy ra chuyện gì thì ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?"

Lục Đại Hải cũng rất căng thẳng, trong mắt đã có tơ máu, hắn ôm lấy Trịnh Ngọc Phân an ủi, nói với Lục Khinh Hòa bên cạnh: "Tiểu Hòa, giúp đỡ ta khuyên nhủ mẹ ngươi, nói cho mẹ ngươi ca ca ngươi không có việc gì đi."

"Tiểu Hòa!"

Lục Đại Hải gọi liên tục vài tiếng, Lục Khinh Hòa đang đeo cặp sách đứng một bên mới lấy lại tinh thần.

"Mẹ...

Lục Khinh Hòa há miệng ra nhưng cũng không biết nên khuyên mẹ mình như thế nào.

Trong đầu nàng vẫn còn quanh quẩn một màn vào mấy chục phút trước, đó là Lục Thánh nói muốn mời tông sư chịu chết!

Thiếu niên thân như kiêu dương, khí huyết như rồng, hình ảnh dừng lại tại đó, màn hình TV đen kịt.

Liên tưởng đến tin nhắn tối hôm qua Lục Thánh gửi trên điện thoại di động, lúc này Lục Khinh Hòa mới biết ca ca Lục Thánh của nàng đúng là muốn giết chết tông sư.

"Ngươi không được để cho cha mẹ xem TVI"

Cả người Lục Khinh Hòa đều bối rối, nàng không biết tại sao Lục Thánh phải làm như vậy, nàng chỉ biết đây chính là tông sư cấp 7. Lục Khinh Hòa còn nhớ rõ lúc Hạ Bình Nam tới nhà có tận mười tám chiếc xe hơi đi theo, thị trưởng của thành phố Bạch Hà cùng hội trưởng của hiệp hội võ giả Tiêu Ngọc Hà cũng đi theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi giống như tùy tùng.

Có gia đình người phụ nữ chanh chua sống bên cạnh Lục gia vì thế mà phải dọn đi trong đêm bởi vì bị danh tiếng của đốc tỉnh hù dọa.

Đối với dân chúng bình thường như bọn họ mà nói, tông sư cấp 7 chính là nhân vật đi trên mây, là siêu cấp đại lão chân chính.

Vậy mà ca ca Lục Thánh của nàng lại nói muốn giết tông sư!

Tuy rằng lão ca Lục Thánh của nàng có thực lực võ đạo rất mạnh, nhưng dù hắn mạnh thế nào thì cũng không phải là tông sư.

Lục Khinh Hòa thấy Trịnh Ngọc Phân ôm mặt, bả vai run rẩy, khóc mãi. Còn khuôn mặt Lục Đại Hải thì căng thẳng, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Nếu như có chuyện gì xảy ra với lão ca thì...

Lục Khinh Hòa không khỏi đau xót, cái mũi cay cay, cũng rơi nước mắt.

Đúng lúc này tiếng tin nhắn vang lên.

Lục Khinh Hòa lau nước mắt, cố gắng trấn định cầm điện thoại lên kiểm tra.

Một giây sau cảm xúc của nàng liền từ thung lũng thăng lên thiên đường.

"Cha, mẹ! Lão ca không sao!" Lục Khinh Hòa kéo mạnh cánh tay Trịnh Ngọc Phân và Lục Đại Hải, vừa mừng vừa sợ cầm lấy điện thoại hét lớn: "Hắn không sao, hắn đã trả lời tin nhắn cho ta nói là tất cả đều tốt, nhưng hiện tại hắn không về được. Chờ đại hội võ đạo toàn quốc ban thưởng xong thì hắn liền trở về."

"Cho ta xem một chút!"

Lục Đại Hải nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động trong tay Lục Khinh Hòa, sau đó lại bị Trịnh Ngọc Phân đoạt lấy.

Hai người nhìn chằm chằm điện thoại di động trong chốc lát, Trịnh Ngọc Phân cẩn thận mở ra danh bạ gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại di động vang lên hai tiếng, rất nhanh liền có người bắt máy.

Trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói bình thản.

"Lục Khinh Hòa đấy à?"

Nghe được giọng nói này, trái tỉm đang treo lơ lửng của hai vợ chồng "Tiểu Thánh!"

Trịnh Ngọc Phân hô lên một tiếng, giọng nói còn có chút run rẩy.

"Là mẹ sao?"

Giọng nói quen thuộc kia tựa hồ có chút ngoài ý muốn."Sao ngươi lại dùng điện thoại di động của Khinh Hòa để gọi điện thoại cho ta?"

"Lúc trước ta gọi điện thoại cho ngươi không được..." Trịnh Ngọc Phân nhớ tới chuyện vừa rồi mà khóc nức nở nói.

"À, là bởi vì ở trên núi tín hiệu không tốt, ngay cả TV phát sóng hình ảnh cũng đều không có."

"Thì ra là vậy."

Lục Đại Hải và Lục Khinh Hòa ở một bên liếc nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"Ổ, ngươi sẽ không cho rằng ta thật sự chạy đi đánh nhau với tông sư chứ?" Bên kia điện thoại cười rộ lên, nói."Đó chỉ là hiệu ứng chương trình do đại hội võ đạo sắp xếp thôi, ta đâu có ngốc mà đi trêu chọc tông sư."

Cảm xúc của Trịnh Ngọc Phân cuối cùng cũng bình phục lại, vừa khóc vừa cười, ngoài miệng không ngừng oán giận.

"Cái đại hội gì mà hù dọa người như vậy a. Ngươi cũng không biết ta cùng cha ngươi, còn có Khinh Hòa có bao nhiêu sốt ruột đâu..."

"Ha ha ha ha..." Đầu dây bên kia cười to như một đứa trẻ diễn kịch thành công."Được rồi mẹ à, bên chỗ ta còn có việc chuẩn bị lên sân khấu lĩnh thưởng. Mẹ, cha và Khinh Hòa ở nhà chờ ta hai ngày nữa sẽ về."

"Quay đầu lại ngươi nhớ xin lỗi tông sư đó. Tuy là diễn nhưng tóm lại vẫn là nói những lời không dễ nghe." Lục Đại Hải ở một bên xen vào dặn dò.

"Vâng. Bụng dạ tông sư rất lớn, người ta một chút cũng không tức giận mà cha mẹ lại lo nghĩ trước rồi."

"Nhớ gọi lại khi về nhé."

"Vâng."
Bình Luận (0)
Comment