Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 448 - Chương 448: Bão Tố Chỉ Mới Bắt Đầu

Chương 448: Bão Tố Chỉ Mới Bắt Đầu Chương 448: Bão Tố Chỉ Mới Bắt ĐầuChương 448: Bão Tố Chỉ Mới Bắt Đầu

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt ba người Lục gia đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.

"Ta đã sớm nói Tiểu Thánh không có việc gì rồi mà, hắn từ trước đến nay rất có chừng mực."

Lục Đại Hải vỗ vỗ bả vai Trịnh Ngọc Phân nói, khuôn mặt căng thẳng hiện tại mới thả lỏng xuống.

Trịnh Ngọc Phân một bên lau vết nước mắt trên mặt, một bên oán giận: "Thân là đại hội võ đạo toàn quốc mà lại dọa người như vậy, thật là..."

"Đại hội võ đạo lần trước đều rất đứng đắn, ta chưa từng nghe nói qua còn có tiết mục gì trước trận đấu." Lục Khinh Hòa nói thầm.

"Vậy chúng ta trở về đi. Sợ bóng sợ gió một hồi thì buổi tối phải uống thêm hai chén, đè nén kinh hãi cho tốt."

"Aiii, phí thủ tục cũng thật nhiều tiền, có thể mua được bao nhiêu là đồ ăna..."

"Nếu như Tiểu Thánh đã không có việc gì thì chút tiền ấy tiêu phí cũng được. Hay là tiện đường đi mua thức ăn nhé?"

"Cha, buổi tối ta muốn ăn cánh gà kho tàu!"

"Được, để mẹ ngươi làm cho ngươi."

Cả nhà Lục gia vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi ra bên ngoài trạm xe.

Tại một góc bí mật nào đó, một nam nhân trung niên có khuôn mặt lạnh lùng, khí chất lạnh như băng nhìn theo bóng lưng ba người Lục gia đi xa, nhận cuộc điện thoại trong tay.

"Bọn họ trở về rồi, ta vẫn đang nhìn chằm chằm."

"Nếu như đã cầm tiền thì ta tự nhiên sẽ làm sự tình thật thỏa đáng, hơn nữa còn có mệnh lệnh của Du sư tọa mà."

"Được."

Nam nhân trung niên cúp điện thoại di động, bỗng nhiên nhanh chóng ấn vài cái.

Rất nhanh sau đó trên màn hình điện thoại di động liền nhảy ra một hàng chữ.

[Tông sư Liên Tế Bắc của Võ quán Cực Đạo thân tử đạo tiêu, kẻ giết hắn là Lục Thánh của Thánh võ đại thứ bảy. ]

Phù... Ẩm thanh thở ra thật dài, vẻ mặt nam nhân trung niên trở nên phức tạp, cúi đầu cảm thán.

"Mười chín tuổi... Giết chết tông sư cảnh!"...

"Dù sao cũng chỉ hai ngày, chờ ta trở về là tốt rồi, mặc kệ có xảy ra chuyện hay không thì thù lao đều sẽ có."

"Khi cần thiết liền mang theo bọn họ khẩn cấp rút lui. Ta tin tưởng tại căn cứ quân bộ người khác vẫn là không dám xông loạn."

[Leng keng, đoàn tàu sắp đến trạm phía tây Thành Minh. ]

"Được rồi, cứ như vậy đi."

Lục Thánh tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên nóc toa tàu cao tốc, từ chỗ ngồi đứng lên.

Hiện tại hắn mặc một thân áo thun đen cộng với quần dài màu kaki, bên ngoài là áo khoác thể thao màu xám đơn giản, mặt đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời mà thâm thúy.

"Chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ nhé."

Nhân viên tàu cao tốc xinh đẹp đi tới, tươi cười đưa cho Lục Thánh một chai nước khoáng.

Lục Thánh nói tiếng cám ơn, sau khi tàu cao tốc hoàn toàn dừng lại hắn bước nhanh xuống xe, tháo khẩu trang ra, vặn mở chai nước khoáng uống một ngụm.

Lục Thánh ngoài ý muốn nhìn thấy bên trong vỏ nước khoáng còn nhét một tờ giấy mỏng manh.

Phương thức liên lạc của ta là: XXX. Ta có thể làm quen với anh chàng đẹp trai không?

Lục Thánh nhìn lướt qua rồi tiện tay vò nát tờ giấy, ném vào thùng rác bên cạnh.

Lục Thánh chậm rãi đi ra ngoài nhà ga từ trong đám người.

Bước chân cảu hắn rất vững vàng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Từ lúc quyết định xuất thủ giết Liên Tế Bắc, Lục Thánh cũng đã quy hoạch tốt hết thảy kế hoạch trong đầu.

Hắn giết Liên Tế Bắc trước rồi lại giết Liên Dạ.

Hắn không chỉ quả quyết mà hơn nữa tốc độ phải nhanh.

Trước khi Liên gia kịp phản ứng hắn phải lấy xuống hai cái đầu người này.

Ngưới có biết em điá của liên Tế Bắc là ai không2 Ngươi không sơ Liên gia trả thù sao?

Trước khi đi lời nói của Triệu Khang Thái vẫn vang lên bên tai Lục Thánh.

Lục Thánh ở trong lòng yên lặng trả lời.

"Sợ chứ! Ta sợ sẽ mất đi tất cả những gì hiện tại đang có! Nhưng mà có một số thứ dù sợ nhưng vẫn phải đi làm!"

"Ta càng sợ thì về sau ta sẽ sống ở trong cái nhìn chăm chú của bốn đôi mắt kia."

Trước mắt Lục Thánh hiện lên một hình ảnh bên trong căn lều thấp bé chật chội, ba tấm ảnh đen trắng lằng lặng đặt trên tấm ván gỗ.

Đó là ba người phụ nữ mỉm cười nhìn hắn, cúi đầu lại thì có một cặp mắt tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng của lão nhân tóc bạc Phó Kiến Minh.

"Nếu ta đã đáp ứng hắn thì ta phải đi làm thôi." Lục Thánh khẽ nói với chính mình.

Sau khi ra khỏi nhà ga, Lục Thánh tùy tiện tìm một chỗ chờ đợi.

Đối diện nhà ga có một quán mì nhỏ, màu sắc dòng chữ trên bảng hiệu cũng sắp phai hết.

Lục Thánh suy nghĩ một chút rồi đi vào gọi một bát mì.

Trong quán rất vắng vẻ, chỉ có mấy người xách túi lớn túi nhỏ ngồi ở trên bàn chuyên tâm ăn mì.

Lục Thánh đặt điện thoại di động lên bàn, lấy ra đôi đũa từ trong ống đũa, lại lấy hai tờ khăn giấy chậm rãi lau.

Hai ngày nay cha mẹ Lục Thánh không có vấn đề gì, vì hắn đã đặc biệt nhờ Du Phi Dực phái mấy vị võ giả của quân bộ đến hỗ trợ chăm sóc bọn họ.

Tuy rằng thực lực của mấy người đó không tính là mạnh, nhưng ở phương diện trinh sát và phản trinh sát đều là cao thủ, so với dụng cụ hiện đại còn nhạy bén hơn.

Lục Thánh cũng không coi trọng thực lực của bọn họ mà là coi trọng về danh tính của bọn họ.

Suy nghĩ của Lục Thánh đơn giản mà thô bạo.

"Lúc cần thiết ta thậm chí có thể mượn da hổ của Du Phi Dực để đạt được quân khu phía đông che chở người nhà."

"Nếu như thật sự không được thì ta liền để cho mấy người của quân Lục Thánh đã lường trước võ quán Cực Đạo và Liên gia cho dù có thế lớn hơn nữa thì cũng không dám xông vào trọng địa của quân bộ.

"Ta cũng không cần quân bộ che chở người nhà ta suốt đời, chỉ cần chống đỡ đến khi ta đem chuyện bên này chấm dứt và tự mình chạy trở về là được."

Lục Thánh không sợ nợ nhân tình Du Phi Dực, dù sao hắn sớm muộn cũng sẽ trả.

Mì đã được đưa lên, là mì trắng canh đỏ nóng hôi hổi, phía trên rắc mấy sợi hành hẹ. Lục Thánh gắp mì vào miệng.

Trong lòng hắn rất rõ ràng cái chết của Tế Bắc cũng không tính là gì, chỉ sau khi Liên Dã cũng chết theo thì cơn bão mới thực sự bắt đầu.

Lục Thánh nuốt mì rồi lại uống một ngụm canh nóng hổi, đường cong hoàn mỹ trên cổ chuyển động.

Ta đã sớm chuẩn bị tốt để đối phó hết thảy!

Leng keng...

Điện thoại di động vang lên, Lục Thánh tiện tay cầm lên xem xét.

Đó là một tin nhắn đến từ một số điện thoại vô danh.

Tin nhắn tới ghi một địa chỉ, số 323 đường Thông Hà, sở giải trí Cường Thịnh Thiên Thượng, phòng số 8.

Lục Thánh nhìn lướt qua rồi buông đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, bình tĩnh ngẩng đầu hô.

"Ông chủ, tính tiền."

Điều mà Lục Thánh đang chờ đợi rốt cục đã tới. ...
Bình Luận (0)
Comment