Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 450 - Chương 450: Giải Quyết Nhanh Gọn

Chương 450: Giải Quyết Nhanh Gọn Chương 450: Giải Quyết Nhanh GọnChương 450: Giải Quyết Nhanh Gọn

"Cái gì?!!"

Liên Dạ hung hăng từ chỗ ngồi đứng lên, hai mắt mở to, trên mặt tràn ngập thần sắc khiếp sợ cực độ và khó có thể tin nổi.

Nam nhân trung niên ngồi trong góc bưng ly rượu cũng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra vài phần kinh ngạc.

Vài giây sau, Liên Dạ thất hồn lạc phách buông điện thoại di động trong tay xuống, nhìn xem nam nhân trung niên ngồi trong góc, mở miệng nói: "Cha ta chết rồi."

Răng rắc!

Ly rượu trong tay nam nhân trung niên ngồi trong góc bị bóp nát, rượu vang đỏ trong ly văng đầy đất.

Nam nhân trung niên đứng lên, một cỗ khí thế vô hình khuếch tán ra, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên áp bách.

"Là ai đã giết Liên tông sư?" Thần sắc hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ, hỏi.

Liên Dạ đờ dẫn lắc đầu, nói: "Nàng không nói, chỉ bảo ta nhanh chóng trở về."

"Vậy chúng ta đi mau."

Nam nhân trung niên cũng không nói nhảm, kéo lấy tay Liên Dạ muốn đi ra khỏi phòng.

Đúng lúc này cửa phòng kêu lên một tiếng và bị đẩy vào từ bên ngoài.

Một nam thanh niên có thân thể cao ngất, khuôn mặt tuấn tú bước vào, hô to: "Ai là Liên Dạ?"

Thần sắc hắn bìn tĩnh tự nhiên nhìn xem hai người trong phòng tựa như là đi vào hỏi đường.

"Ngươi là ai?" Nam nhân trung niên mang ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm đối phương, lớn tiếng chất vấn.

Nam thanh niên không để ý tới hắn, ánh mắt tập trung vào Liên Dạ, ánh mắt nhất thời sáng ngời chỉ tay về phía Liên Dạ, nói: "Chính là ngươi."

"Liên Dạ, cha ngươi là Liên Tế Bắc bảo ta đưa ngươi đi gặp hắn."

Sắc mặt nam nhân trung niên trong nháy mắt liên đại biến, lệ khí lan tràn, khí thế bộc phát, mạnh mẽ bước tới một bước.

"Ngươi muốn chết!"

Cưởữnna khí màu trắna nầnna đâm chiếu eána căn nhàno. chiếu roi khuôn mặt tuấn tú mà bình tĩnh của Lục Thánh.

Toàn thân nam nhân trung niên bị bao phủ bởi một tầng cương khí màu trắng rực rỡ, cả người hắn tựa như mãnh hổ mà nhào tới Lục Thánh.

Ẩm!!

Nắm tay bị cương khí màu trắng hoàn toàn bao phủ hung hăng nện vào cửa ra vào của căn phòng. Khung cửa bằng thép tinh khiết lập tức lõm xuống, tiếng va chạm cực lớn.

Lực chấn động khủng bố từ khung cửa truyền ra khắp phòng.

Rầm rầm rầm!

Từng mảng lớn thủy tỉnh cùng gạch men văng ra giống như bông tuyết.

"Ấch!"

Nam nhân trung niên sững sờ nhìn xem nắm đấm của mình.

Một quyền này của hắn hoàn toàn đánh vào chỗ trống, mà hắn thậm chí cũng không biết Lục Thánh né tránh từ lúc nào.

"Hắc... Hắc thúc, cứu..."

Tiếng nói khó khăn và kìm nén thu hút sự chú ý của nam nhân trung niên.

Hắn đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy thanh niên tuấn tú cao ngất kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trong căn phòng và một tay bóp cổ Liên Dạ, biểu tình tùy ý nhìn hắn.

"Tiểu tử..."

Nam nhân trung niên lập tức biến sắc, vừa định mở miệng thì liền nghe một tiếng răng rắc giòn vang.

Sau đó đầu của Liên Dạ hiện ra một góc độ quỷ dị mà nghiêng sang một bên.

Liên Dạ hơi há miệng ra, ánh sáng trong mắt hắn nhanh chóng ảm đạm xuống.

Nam nhân trung niên ngây ngẩn cả người, giống như không thể tin vào mắt mình.

Một lát sau, biểu tình trên mặt hắn trở lại vẻ bình tĩnh, khí thế trên người thu hồi như nước chảy, cả người tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm vượt xa lúc trước, càng nội liễm thâm trầm hơn.

"Ta nói cho ngươi biết..." Nam nhân trung niên nhìn thằng vào mắt Lục Thánh, gẳn ra từng câu từng chữ: "Bây giờ ngươi muốn chết cũng rất khó." Lục Thánh cảm nhận được khí thế phát ra từ trên thân nam nhân trung niên mà có chút ngoài ý muốn.

"Nửa bước tông sư à?"

Nam nhân trung niên giãn ra thân thể, biểu tình trở nên dữ tợn từng chút một, nói: "Bây giờ ngươi mới biết sao? Muộn rồi!"

Nói xong cả người hắn trong nháy mắt liền biến mất, lúc xuất hiện thì hắn đã cách Lục Thánh không đến một mét.

Cương khí màu trắng khủng bố từ trên cánh tay phải của hắn dâng trào, khí thế tựa như núi lở sóng thần mà hung hăng đập xuống.

Lục Thánh tùy ý bổ sung nửa câu vừa rồi: "Ngươi cũng chỉ là thứ rác rưởi!"

Lực trường vô hình đột nhiên phóng thích, khí thế tựa như sóng thần của nam nhân trung niên còn chưa hoàn toàn phóng thích thì đã bị hung hăng đánh nát.

Tay phải của Lục Thánh biến mất trong chớp mắt rồi lại hiện ra giống như chưa từng nâng lên.

Một đạo thân ảnh hung hăng bay ngược ra ngoài y như đạn pháo rồi khảm thật sâu vào giữa màn hình TV.

Màn hình TV vỡ vụn bắn ra một đám hoa lửa, sau đó trở nên tối đen.

Nam nhân trung niên khó tin cúi đầu nhìn xuống, ngực của hắn và nội tạng bên trong đã hoàn toàn vỡ vụn.

"Tông... Tông sư..."

Nam nhân trung niên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn xem Lục Thánh, một bên phun ra bọt máu và một bên khiếp sợ lẩm bẩm nói: "Mà trẻ tuổi như vậy... ư?"

"Ngươi nghĩ sao?"

Lục Thánh thản nhiên hỏi một câu rồi đem thi thể Liên Dạ trong tay ném xuống đất, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đi được nửa đường thì hắn lại lần nữa trở về.

"Ta phải mang về một ít đồ." Lục Thánh nhìn chằm chằm thi thể Liên Dạ nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng nói.

Khi đi vào căn phòng này, tỉnh thần lực của hắn đã bao phủ cả phòng. Mặc dù bên trong có nổ tung thì bên ngoài cũng tuyệt đối không có bất luận kẻ nào nghe được, cho nên thời gian của hắn còn rất dư dả.

Ánh mắt Lục Thánh lướt qua thi thể dơ bẩn của Liên Dạ, cuối cùng
Bình Luận (0)
Comment