Chương 462: Đánh Bại Đại Tông Sư
Chương 462: Đánh Bại Đại Tông SưChương 462: Đánh Bại Đại Tông Sư
Đôi mắt Lục Thánh biến thành màu xám, la bàn màu xám quay tròn, từng cây kim vô hình dừng lại, trạng thái Võ Thần lặng lẽ tiến vào.
"Một!"
Lục Thánh bình tĩnh nói ra một con số.
Tinh thần lực khổng lồ của hắn bao phủ bên ngoài biệt thự, dưới trạng thái Võ Thần tỉnh thần lực giống như vật sống, đột nhiên phân tán sau đó nhanh chóng ngưng tụ ra bảy đạo "xiểng xích tỉnh thần" vô hình mà có thực chất, từ sau lưng Lục Thánh lao ra ngoài nhanh hơn cả ánh sáng.
Thân hình của bảy tên Ảnh Tử trong nháy mắt liền dừng lại, giống như đồng thời bị người ta ấn nút tạm dừng.
Giây tiếp theo...
"Hai!"
Bùm!!!
Bảy đoàn huyết hoa đồng loạt nổ tung ở phía sau Lục Thánh, tất cả máu tươi và mảnh vụn thi thể đều lơ lửng ở giữa không trung và nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó tụ lại cùng một chỗ.
Trang Khuê bước mạnh về phía trước một bước nhỏ, đồng tử co rút lại, biểu tình có chút khó tin.
"BạI"
Lục Thánh lại nói ra.
Bản năng võ đạo của đại tông sư khiến cho Trang Khuê lập tức lấy lại tỉnh thần, khí huyết cùng cương khí bắt đầu khởi động, khí tràng vô hình bộc phát.
Một luồng khí tức đáng sợ khó nói nên lời phát tán ra như núi thở biển gầm, dường như có một quả bom hạt nhân nhỏ đang được chế tạo ra.
"Cực võ!"
Trang Khuê hít sâu một hơi, đôi mắt hắn lấp lánh như kim cương, trong miệng chậm rãi phun ra hai chữ.
Nhưng không đợi hắn nói hết lời thì khí tràng cô đọng như đạn hạt nhân kia đã bị một cỗ lực lượng càng đáng sợ, càng bàng bạc và càng cô đọng hơn hung hăng đánh nát.
Ẩm!!
Một nắm đấm đột ngột xuất hiện ở vị trí ngực của Trang Khuê, hắn giống như bị một đoàn tàu chạy với tốc độ siêu cao đâm vào chính diện.
Thời gian dường như bị kéo dài mà biến thành một cảnh quay chậm trong phim.
Lồng ngực Trang Khuê kêu lên từng tiếng "răng rắc", dần dần sụp đổ.
Lực lượng dư chấn khủng bố tới cực điểm lấy ngực Trang Khuê làm trung tâm khuếch tán ra toàn thân hắn, làm hiện ra dao động nhấp nhô mắt thường có thể thấy được.
Dưới luồng dư chấn này, cơ bắp trên người Trang Khuê tan rã từng tấc, máu tươi thẩm thấu ra ngoài, sau đó bắt đầu tan rã.
Cả người Trang Khuê hiện ra một loại trạng thái "phóng đại","phình lên" rồi "vụn vỡ".
Theo lý mà nói, dưới lực trùng kích khủng bố như vậy, cho dù là một ngọn núi thì cũng sẽ bị đụng bay.
Nhưng hết lần này tới lần khác thân thể Trang Khuê vẫn thủy chung đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cỗ lực lượng đáng sợ kia sau khi chạm đến làn da của hắn thì liền hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể hắn, một chút cũng không tiết ra ngoài.
"Bốn!"
Lục Thánh nói ra con số cuối cùng, đôi mắt màu xám của hắn vẫn bình tĩnh như nước.
Ngay khi Lục Thánh chuẩn bị thuận tay kết liễu Trang Khuê, thần sắc hắn hơi dao động một chút.
Thân ảnh Lục Thánh và Trang Khuê đột nhiên biến mất.
Tại phía cuối con đường, một nữ nhân mặc áo khoác len dắt theo một cậu bé bốn, năm tuổi đang chậm rãi đi về phía trước.
Nữ nhân còn cầm theo một túi trái cây và đồ ăn mang đi.
Cậu bé giẫm lên cái bóng dưới đèn đường, sôi nổi nhảy nhót.
"Mẹ ơi, nhìn dì ấy kìa!" Cậu bé đột nhiên dừng lại, chỉ tay vào một cô gái xinh đẹp đứng dưới đèn đường, vẻ mặt ngây thơ mà kêu lên: "Trông dì ấy giống như một kẻ ngốc trên TV vậy!"
"Đừng nói lung tung!" Nữ nhân nhanh chóng che miệng cậu bé, cúi người xin lỗi với cô gái xinh đẹp ở đằng xa, sau đó kéo cậu bé nhanh chóng đi qua con phố này.
Lúc hai mẹ con đi ngang qua một căn biệt thự nhà ở có phòng khách võ trạng nguyên toàn quốc, về sau ngươi đi tới nơi này chào hỏi nhiều một chút, vậy lớn lên ngươi cũng có thể làm một vị võ trạng nguyên."
"Mẹ, võ trạng nguyên là cái gì thế?"
"Võ Trạng Nguyên chính là người luyện võ phi thường lợi hại, bản lĩnh đặc biệt to lớn."
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi qua khu vực này, cuối cùng biến mất ở xa xa. ...
"Phù..."
Thân ảnh Lục Thánh lại xuất hiện lần nữa.
Hắn nhìn thoáng qua về phương hướng hai mẹ con kia vừa đi xa, sau đó giống như vứt rác mà tùy ý đem Trang Khuê lúc này đã toàn thân xương cốt nội tạng đều vỡ vụn, trên ngực hiện ra một cái lỗ máu ném trên mặt đất.
Bây giờ ngay cả da mặt Trang Khuê cũng đã giãn ra. Hắn nằm mềm oặt trên mặt đất giống như một cái bao tải rách nát, cũng giống như một cục băng đang tan chảy.
Ánh mắt Trang Khuê mờ mịt dại ra, cái miệng há to, khép mở như cá nằm trên thớt.
"Vì... vì sao?"
Hắn yên lặng nhìn Lục Thánh, dùng từng chút sinh mệnh lực cuối cùng để đem lời nói nặn ra khỏi lồng ngực.
"Ta... Ta... Là đại tông sư mà..."
Lục Thánh cúi xuống nhìn hắn, hơi nheo mắt lại, trong mắt vẫn còn màu xám chưa hoàn toàn phai sạch.
"Vì ta là thần!" Lục Thánh bình tĩnh trả lời.
Nghe xong hào quang trong mắt Trang Khuê cũng hoàn toàn tiêu tán rồi chết. ....