Chương 463: Điều Ước Của Lục Thánh
Chương 463: Điều Ước Của Lục ThánhChương 463: Điều Ước Của Lục Thánh
Phù...
Lục Thánh nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái Võ Thần.
Tuy rằng đã thoát khỏi trạng thái toàn tri toàn năng tựa như Võ Đạo Chi Thần, nhưng Lục Thánh vẫn muốn cảm khái một câu.
Đây mà là đại tông sư cấp 8 sao?
Đương nhiên cũng có thể có liên quan đến việc người trước mặt hắn chỉ vừa mới thăng cấp.
Khí huyết trong cơ thể người này bốc lên ngay cả Lục Thánh cũng có thể cảm nhận được quá bình thường. Dường như phương thức đột phá của hắn ta cũng không quá chính thống, làm cho người ta có cảm giác bàng môn tà đạo.
Người này không thể so sánh với chủ tịch đại hội võ đạo Khương Hà, nhưng cũng đã có thể làm cho Lục Thánh đối với thực lực hiện tại của mình có hiểu biết nhất định.
"Ta hẳn là có đủ thực lực để nghiền ép đại tông sư cấp 8 bình thường." Lục Thánh liếc mắt nhìn thi thể Trang Khuê, nói: "Dù sao ngay cả tông sư kỹ Phá Toái Hư Không mà ta cũng chưa sử dụng."
Lúc Thánh hoàn toàn dựa vào trạng thái Võ Thần để hóa mục nát thành thần kỳ, năng lực khống chế lực lượng của hắn quá mức biến thái, rất dễ dàng miểu sát vị đại tông sư của võ quán Cực Đạo này.
"Ta cũng nên đào móc thật tốt về tinh thần lực một chút, Trong dĩ vãng ta quá phung phí của trời, vì dưới trạng thái Võ Thần ta mới biết được tỉnh thần lực có bao nhiêu kinh khủng."
Lục Thánh điều khiển tinh thần lực tùy ý quét đi thi thể Trang Khuê và mấy tên Cực Đạo Ảnh Tử vào trong vành đai cây xanh bên cạnh.
Hắn còn nhân tiện lục soát thi thể bọn hắn, và ngoài ý muốn từ trong túi Trang Khuê tìm ra một tờ giấy mỏng rách nát, bên trên viết một ít chữ.
Lục Thánh nhìn sơ qua rồi tiện tay nhét vào trong túi, sau đó quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua con phố dài, dừng lại trên người một nữ nhân đang đứng ngây ngốc thật lâu dưới ánh đèn đường.
Khi Lục Thánh nhìn nàng thì nàng liền run rẩy một cái.
Đôi môi Lục Thánh giật giật tựa hồ nói chuyện. Sau đó hắn bước chân thong dong xoay người hướng về nhà mình mà đi. ... Nếu như sóng điện não hiện ra hình ảnh thì đầu óc của Bàng Hoài Ngọc bây giờ chính là như vậy, cú sốc để nó trở thành một đường thẳng.
Thân thể Bàng Hoài Ngọc từ trong ra ngoài đầu hoàn toàn tê dại.
"Hoài Ngọc! Hoài Ngọc! Ngươi có nghe thấy không? Mau trả lời ta đi!"
Từ nửa phút trước, giọng nói trong bông tai đã bắt đầu lo lắng thúc giục nàng.
Bàng Hoài Ngọc gian nan từ trong chấn động trước nay chưa từng có miễn cưỡng ổn định lại.
Đôi môi nàng cử động tạo ra nhiều âm thanh chập chờn.
"Ta... đang..."
"Phù..." Giọng nói trong bông tai thở ra một hơi thật lớn, nói."Ngươi hù chết ta rồi. Ngươi an tĩnh như vậy làm ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì. À đúng rồi, ngươi đến nhà của Lục Thánh chưa?"
Bàng Hoài Ngọc trầm mặc một chút mới trả lời: "Rất thảm."
Giọng nói trong bông tai cũng trầm mặc theo, sau đó an ủi: "Chuyện này cũng là không có biện pháp. Ngươi nhìn thoáng một chút đi, sau này hãy giúp gia đình hắn an táng thật tốt."
Bàng Hoài Ngọc cắt đứt giọng nói trong bông tai, dùng một loại ngữ khí không biết nên hình dung như thế nào để nói: "Ngươi lầm rồi, ý ta nói là đám người bên võ quán Cực Đạo chết rất thảm."
"Ấch!"
Giọng nói trong bông tai sửng sốt, có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Bàng Hoài Ngọc lại chậm rãi nói: "Chỉ trong vòng ba hơi thở mà đại tông sư Thông Khôi Tỉnh và đám Cực Đạo Ảnh Tử đã bị Lục Thánh một người toàn diệt."
Sau đó nàng dừng một chút mới bổ sung: "Không một ai còn toàn thây."
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, giọng nói trong bông tai yên lặng như chết.
Vài giây sau từ trong bông tai truyền đến âm thanh vỡ nát giống như cái ly thủy tỉnh bị rơi, sau đó là tạp âm "xẹt xẹt" rất là ồn ào.
Bàng Hoài Ngọc dứt khoát tháo khuyên tai xuống. Nàng hít sâu một hơi rồi bước nhanh đi tới vị trí đám người đã chết của võ quán Cực Đạo. nhà Lục Thánh đã truyền âm với nàng một câu.
Bàng Hoài Ngọc có thể miễn cưỡng nhận ra ý tứ của mấy chữ kia, có vẻ như là "Làm phiền ngươi giúp ta thu dọn."...
"Ta đã trở về."
Lục Thánh đẩy cửa vào nhà, vẻ mặt tự nhiên chào hỏi cha mẹ và em gái, sau đó hắn đi đến vị trí bồn rửa tay.
"Nhanh như vậy sao?" Hai vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân đều đứng lên, tò mò xem xét trên người Lục Thánh, kinh ngạc hỏi: "Không phải ngươi đã nói bạn bè tới tặng quà cho ngươi sao?"
"Ta đã nhận rồi, nó đang ở trong túi."
Lục Thánh vừa lau tay vừa chỉ vào túi quần của mình.
Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân liếc nhau, trên mặt lộ ra biểu tình "Chúng ta đều hiểu".
"Là thư tình đúng không? Ha ha ha ha..."
Lục Đại Hải cười đến mặt mày hớn hở, giống như sắp được ôm cháu trai vậy.
"Được rồi." Trịnh Ngọc Phân vỗ hắn một cái, hô lên: "Đến lúc thổi nến ăn bánh kem rồi!"
"A đúng đúng đúng!" Lục Đại Hải vội vàng gọi Lục Khinh Hòa: "Mau đi lấy bánh kem mua cho anh ngươi ra."
Lục Khinh Hòa vội vàng hấp tấp chạy vào phòng bếp và bưng ra một cái bánh kem màu sắc rực rỡ. Sau đó nàng thắp nến bưng đến trước mặt Lục Thánh.
"Ca, mau ước nguyện đi."
Lục Thánh nhắm mắt lại một hồi, sau đó thổi tắt ngọn nến.
"Ca, ngươi ước nguyện điều gì thế?" Lục Khinh Hòa chớp chớp mắt, hỏi.
Lục Thánh suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh mở miệng nói: "Ta đã rất mạnh nhưng vẫn hy vọng sang năm ta có thể trở nên mạnh hơn nữa."