Chương 493: Chút Lễ Vật
Chương 493: Chút Lễ VậtChương 493: Chút Lễ Vật
"Ta chuẩn bị đi đây, Du sư tọa."
Lục Thánh lau thương xong liền đứng lên, Vô Gian Đao Luân nằm lả tả trên đất như bươm bướm bay đến quanh thân hắn, lằng lặng vờn quanh người hắn.
Ánh mắt Du Phi Dực hơi phức tạp, gật đầu nói: "Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì liên lạc với ta."
"Hiểu rồi." Lục Thánh gõ tai nghe không dây trong vành tai, nói là đã rõ.
Hắn đứng ở một chỗ cao trong chiến hào, tay cầm xích tỉnh long văn thương, giãn ra thân thể.
Rất nhiều người không tự chủ được mà đem ánh mắt phóng tới chỗ hắn.
Không có ai là không kính sợ, sùng bái, ngưỡng mộ hắn.
Năm ngày vừa qua, Lục Thánh đã triệt để được toàn bộ các binh sĩ của sư đoàn 1182 kính trọng.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, lúc này địa vị của Lục Thánh trong lòng bọn họ còn hơn cả sư tọa Du Phi Dực.
Lục Thánh tựa như định hải thần châm, chỉ cần hắn xuất hiện trên chiến trường thì toàn bộ chiến đoàn lập tức gia tăng sĩ khí lên một đoạn.
Tuy nhiên dị thú tại đạo phòng tuyến của Du Phi Dực cũng càng ngày càng ít, hiếm khi có thể gặp lại dị thú cấp 7, thỉnh thoảng xuất hiện một con thì Du Phi Dực cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Theo lời của Du Phi Dực thì nơi đây đã tiến vào thời kỳ bình ổn, lại thủ hộ bảy tám ngày chờ cho chiến tuyến hoàn toàn ổn định là có thể xây dựng căn cứ phòng thủ để chuẩn bị rút lui.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Lục Thánh gần đây yên tâm đi dạo xung quanh.
"Hôm nay ta sẽ đi về phía tây."
Giày chiến hợp kim dưới chân Lục Thánh nhẹ nhàng giẫm lên mặt đường xỉ măng, bình tĩnh khóa chặt phương hướng của mình.
Mấy ngày qua hắn vẫn luôn chạy tới phòng tuyến phía đông, thỉnh thoảng còn ra tay, hắn cũng sắp quen thuộc hết mấy sư đoàn tại phòng tuyến phía đông.
Dan vâv chỉ cần Luc Thánh vừa vuất hiên vích tỉnh lona văn thưởng vừa bay ra, đám binh sĩ phía dưới sẽ lập tức hoan hô từng trận, uy vọng của hắn so với sư đoàn trưởng còn cao hơn.
Thế giới này thực lực vi tôn, cho nên sẽ càng tôn trọng chủ nghĩa anh hùng!
Lục Thánh thầm nghĩ như vậy.
Hắn đang chuẩn bị lên đường thì bỗng nhiên chú ý tới một thân ảnh quen thuộc.
Đó là một nữ nhân mặc trang phục chiến đấu đang ở trong chiến trường, điều khiển Lục Lăng Tiễn bên người không ngừng thu hoạch sinh mệnh của dị thú.
Đông Tình Tuyết!
Đôi mắt Lục Thánh chớp động, theo bản năng sờ sờ mặt dây chuyền mật ngân trong túi.
Quên đi!
Lục Thánh cảm thấy lần này gặp mặt Đông Tình Tuyết có thái độ hơi chút lãnh đạm đối với mình.
Hắn cũng không biết có phải là vì hắn hiện tại có thực lực địa vị bắt đầu cao hơn nàng hay không?
Lục Thánh không đi quấy rầy nàng mà để cho nàng một mình làm việc.
Ánh mắt Lục Thánh dừng lại trên người Tần Thiệu Quân đang ngồi uống nước nghỉ ngơi, một ý niệm chợt lóe lên.
"Tần giáo quan!" Lục Thánh đem mặt dây chuyền mật ngân đưa tới trước mặt Tần Thiệu Quân, nói: "Lần này ta mang tới một chút lễ vật nhỏ do ta tự tay làm. Lúc trước ta quên đưa cho các ngươi, phiền ngươi giúp ta đưa cho Đông giáo quan."
Tần Thiệu Quân theo bản năng tiếp nhận mặt dây chuyền mật ngân mà Lục Thánh đưa tới.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Lục Thánh cũng đã vỗ vỗ bả vai của hắn, sau đó vụt một cái liền biến mất không thấy đâu.
"Hắn đi rồi sao?"
Tần Thiệu Quân nhìn theo hướng Lục Thánh rời đi, chớp chớp con mắt, có chút ngoài ý muốn.
"Đây là thứ hắn tự tay làm à? Quả thật là rất có tâm nha!"
Tần Thiệu Quân vừa định quay đầu lại nhìn kỹ thứ trong tay thì đột Vụt!!!
Lại một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
"Đưa nó cho ta!"
Đông Tình Tuyết đã đoạt lấy mặt dây chuyền mật ngân trong tay Tần Thiệu Quân, còn lạnh như băng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Tần Thiệu Quân vô cùng sửng sốt, một lát sau hắn mới thốt lên.
"Ngươi bị điên à Đông Tình Tuyết?"...
Lục Thánh một tay cầm Xích Tinh Long Văn Thương, một đường chạy vội trên con phố đổ nát.
Tốc độ của hắn không tăng lên đến cực hạn nhưng vẫn rất nhanh, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo thân ảnh của hắn thoáng hiện rồi lại biến mất, còn có bụi bặm khi giày chiến hợp kim của hắn đạp xuống đất.
Trước khi dị thú bộc phát, nơi này chính là một con phố trong một tòa thành thị lớn của Long quốc.
Địa quật liên tục xuất hiện dẫn đến toàn bộ dân cư trong thành phố phải rời đi.
Hơn một trăm năm qua đã để cho tòa thành phố từng phồn hoa này bị bụi đất phủ kín, khắp nơi đều là dấu vết dòng sông thời gian chảy qua cọ rửa.
Lục Thánh chậm lại bước chân, bước chậm trên con đường dài.
Hai bên trái phải của hắn đều là từng tòa nhà cao tầng đổ nát.
Đây chính là vị trí gần trung tâm thành phố, lúc trước nó hẳn là một con phố buôn bán.
Cảnh tượng đổ nát có phần tương tự với căn cứ số 1359 bị thất thủ bên trong không gian mộng cảnh.
Điểm khác biệt duy nhất là hai bên đường phố nơi đây mọc đầy cỏ dại, cây cối rậm rạp, khắp nơi đều là dấu vết của thảm thực vật phát triển mạnh mã.
"Qua mấy trăm năm nữa nơi này có lẽ sẽ trở về thời nguyên thủy."
Lục Thánh nhìn xem mấy con sóc đậu trên đèn đường phía xa xa, trong lòng yên lặng suy nghĩ.