Chương 496: Chiến Đấu Đến Cùng
Chương 496: Chiến Đấu Đến CùngChương 496: Chiến Đấu Đến Cùng
Lục Thánh hành tẩu như gió, tựa như chim lớn bay lượn giữa các thành phố.
Sau khi tỉnh thần lực đột phá cấp bảy, Lục Thánh đã thử bay lên không hoàn toàn bằng tỉnh thần lực, kết quả hắn thật sự có thể làm được, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều so với chạy trên đất liền.
Trong một số tình huống đặc biệt ngược lại nó rất hữu dụng, ví dụ như nhảy máy bay không cần mang dù.
Đi qua đống đổ nát của thành phố, Lục Thánh tiếp cận vị trí ngoại ô.
Nơi này dần dần trở nên ồn ào, tiếng gào thét của dị thú, tiếng súng máy bắn phá, tiếng đạn pháo nổ tung, còn xen tiếng lẫn rống giận, tiếng kêu la điên cuồng, tiếng cười to man rợ,....
Lục Thánh dừng bước trên đỉnh một tòa nhà cao tầng nằm tại rìa thành phố, hắn nhìn xuống cảnh tượng phía dưới không sót một thứ gì.
Rất nhiều xe bọc thép, xe tăng, còn có các loại xe bỏ hoang xếp chồng lên nhau, xây dựng thành một phòng tuyến thật dài, cao tới bốn năm mét bao quanh rìa thành phố.
Một màn này để cho Lục Thánh liên tưởng đến kiếp trước chơi qua một ít trò chơi cùng phim điện ảnh đề tài mạt thế.
Đáng tiếc là hiện tại phòng tuyến quân sự này đã bị xé rách.
Đám dị thú giống như thủy triều từ bên trong địa quật phía xa tuôn ra và vọt tới bên này.
Có thể nhìn thấy không chỉ có một con dị thú cấp bảy quanh quẩn trên chiến trường.
Mảnh dị thú triều này sở dĩ còn không có hoàn toàn thẩm thấu vào thành thị phế tích phía sau Lục Thánh, nguyên nhân hoàn toàn là vì ở trong phòng tuyến còn có một ngọn lửa đang ương ngạnh thiêu đốt.
Tại vị trí gần trung tâm phòng tuyến đang tồn tại một pháo đài chiến đấu nho nhỏ được xây dựng bằng bê tông xi măng kết hợp với vật liệu hợp kim có độ bền cao.
Bên trong pháo đài chiến đấu này có năm người, bốn người đang đứng ở biên giới pháo đài, có hai người cầm súng máy điên cuồng bắn phá, một người không ngừng ném xuống các loại bom đạn, hỏa tiễn, ... Người còn lại thì dùng vũ khí lạnh dạng chiến cung.
Đạn dược của bọn họ dường như rất đầy đủ, cho nên mới có thể kiên Bốn phía pháo đài chiến đấu nho nhỏ này chất đầy thi thể dị thú, sợ là không dưới trăm con, nhưng cơ bản đều là dị thú cấp thấp.
Trên mặt đất giữa bốn người đang nằm một nam nhân cao lớn bị thương chỗ ngực bụng.
Hắn đang dựa vào một thanh trường đao hợp kim cắm thẳng trên mặt đất xi măng, thần sắc hoảng hốt tựa hồ đang nói gì đó với mũ quân đội treo trên chuôi đao hợp kim.
Năm người biểu hiện vô cùng ngoan cường, nhưng bọn họ bị đánh bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Bởi vì rất nhiều dị thú đã xuyên qua phòng tuyến, mặc dù không phải mỗi một con đều hướng về phía bọn họ mà tới, nhưng chỉ dựa vào số lượng thì bọn chúng cũng có thể đè chết tươi bọn họ.
Lục Thánh nhìn một hồi liền hiểu rõ tình thế đại khái, hắn trực tiếp từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Lục Thánh không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ có thể tận lực cứu viện.
Giống như hắn đã từng nói với nam nhân trước đó sẽ thử xem có thể cứu viện được hay không.
Điều kiện tiên quyết để cho Lục Thánh cứu viện hoàn toàn là vì hắn tùy thời có thể toàn thân trở ra. ...
"Khốn kiếp! Càng giết càng nhiều là sao?" Binh sĩ đại hán để trần cánh tay mắng to.
Hắn có một thân gân thịt, làn da đen nhánh tỏa sáng, cũng không biết là do mồ hôi hay là do bôi dầu bóng.
Hắn rút ra một điếu thuốc lá, đưa đến họng súng máy nóng bỏng đốt lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó thay một khẩu súng máy khác tiếp tục bắn phá.
Đại hán mặt đen bên cạnh hắn vẻ mặt không chút thay đổi, giống như máy móc mà không ngừng lặp lại tư thế kéo cung bắn tên.
Mỗi một mũi tên người này bắn ra đều mang theo cương khí màu trắng tựa như đạn bắn tỉa xuất nòng.
Cánh tay phải kéo cung của hắn bởi vì sung huyết mà sưng tấy lên, so với cánh tay trái còn lớn hơn một bậc, nhưng hắn lại không để ý tới một chút nào.
"Càng nhiều càng tốt, ta vừa mới giúp sư tọa kiếm về đủ vốn, kế tiếp "Đúng vậy, giết thêm một con đều là kiếm lời, ta đã sớm lưu lại đủ lượng thuốc nổ, đủ để đem tất cả đám súc sinh này san thành bình địa, bảo đảm bọn chúng đều ra đi rất thoải mái, một chút cặn bã cũng không lưu lại." Binh sĩ có dáng người hơi gầy gò nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái rương sắt lớn dưới mông, nhếch miệng cười nói, lộ ra miệng đầy răng trắng.
Binh sĩ cầm súng máy còn lại bắn xong một cái băng đạn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt có chút không đành lòng nói: "Lão Đào sợ là không được rồi..."
Mấy người kia nghe vậy thì đều nhìn về phía nam nhân trung niên đang nằm đằng sau, chỉ thấy hắn thần sắc hoảng hốt, trước ngực dưới bụng đã là máu tươi thành vũng, hiển nhiên hắn đã tiến vào giai đoạn hấp hối.
Mấy người kia liền im lặng không nói gì nữa, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ bi thương.