Chương 505: Ôm Đùi Lục Thánh
Chương 505: Ôm Đùi Lục ThánhChương 505: Ôm Đùi Lục Thánh
Một hồi lâu sau, Triển Hồng Ngọc mới đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng nói: "Đại nhân có muốn cùng chúng ta trở về quân khu không? Lấy thực lực của đại nhân thì nhất định có thể thoải mái được đánh giá là tướng tỉnh, các loại phúc lợi so với binh sĩ bình thường của sư đoàn tốt hơn nhiều lắm."
Triển Hồng Ngọc mang vẻ mặt chờ đợi nhìn xem Lục Thánh.
Nếu đúng như Lục Thánh đã nói hắn là tân binh vừa mới nhập ngũ không lâu, vậy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để nàng kéo quan hệ với hắn và ôm đùi hắn.
Lục Thánh có thể làm ra hành động vĩ đại như vậy, mà lại còn trẻ tuổi như thế, Triển Hồng Ngọc dùng gót chân cũng có thể dự đoán được, chỉ một thời gian nữa tại quân khu phía Đông sẽ sinh ra một vị tướng tỉnh mới rực rỡ cỡ nào.
Nàng sợ là cả cái quân khu phía Đông đều sẽ bị chấn kinh!
Triển Hồng Ngọc khó nén được sự kích động trong lòng.
Lời nói của Triển Hồng Ngọc cũng khiến cho Lục Thánh có chút động tâm.
Không nói đến vấn đề vệ sinh cá nhân, hắn hiện tại sau hơn một tuần ác chiến, Xích Tinh Long Văn Thương cùng Vô Gian Đao Luân đều bị hao tổn nghiêm trọng, độ bền cũng sắp mất hết.
Vả lại khát vọng đạt được năng lượng của Lục Thánh đã đạt tới cực hạn. Hắn cần nhânh chóng đem điểm công huân tích lũy đổi thành tài nguyên, dịch dị tủy, ... để bổ khuyết "Hư không" trong người hắn một phen.
"Vậy ta phải chào hỏi sư tọa trước." Lục Thánh đề nghị, rồi lấy thiết bị truyền tin trong túi ra và bấm số.
Trong khoảng thời gian này Lục Thánh mỗi ngày đều sẽ cùng Du Phi Dực nói chuyện điện thoại.
Mặc dù Du Phi Dực rất oán hận đối với việc Lục Thánh mỗi ngày chạy ra ngoài không trở về, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nhiều lần dặn dò hắn cẩn thận.
Về phần Lục Thánh trong khoảng thời gian này rốt cuộc chạy tới chiến tuyến nào thì Du Phi Dực căn bản là không biết.
Lục Thánh đem chuyện của tiểu đội Hổ Hạt nói với Du Phi Dực, còn để cho Triển Hồng Ngọc cùng Du Phi Dực hàn huyên đơn giản vài câu. "Được rồi, vậy ngươi về căn cứ quân sự trước đi. Trong căn cứ đã có sẵn tư liệu của ngươi, cũng đã sớm nhập vào hồ sơ, đi kiểm tra lại một chút là được."
"Xú tiểu tử, ngươi vừa chạy ra ngoài liền không thấy bóng dáng, hiện tại còn muốn một đi không trở lại gặp mặt một lần a."
"Nhưng chuyện của bên ta phỏng chừng cũng đã sắp xong rồi, đến lúc đó gặp ngươi ở căn cứ ta sẽ mời ngươi uống rượu."
Du Phi Dực cười mắng Lục Thánh hai câu.
"Ta chờ ngươi ở đó, Du sư tọa." Lục Thánh mỉm cười đáp ứng rồi cúp máy.
Tiểu đội Hổ Hạt dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn hắn.
Hắn đúng là tân binh! Có lẽ hắn chính là tân binh mạnh nhất trong lịch sử quân khu phía Đông!
Mấy lão binh còn sống sót của sư đoàn 835 cũng đi theo bọn người Lục Thánh.
Mấy người này nghỉ ngơi hồi phục hơn một tuần, mỗi ngày đều phụ trách nấu cơm cho Lục Thánh, trạng thái đã tốt hơn rất nhiều, đều đã sinh long hoạt hổ, ngay cả lão Đào bị trọng thương trước đó cũng đã có thể bước đi như bay.
Dù sao bọn họ đều là võ giả cấp năm cấp sáu, tố chất thân thể còn bày ra ở đó, cho nên tốc độ khôi phục nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Lúc này vẫn sẽ có dị thú liên tục từ trong địa quật chạy ra.
Lục Thánh nhìn xem một mảnh chiến trường hỗn độn, còn có tường thành và đại môn huyết nhục do hắn dựng lên lúc nhàm chán thì lại có chút không nỡ rời đi.
Lục Thánh Nghiêng đầu nhìn vè phía Triển Hồng Ngọc, hỏi: "Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"
Triển Hồng Ngọc cố gắng không để cho mình nhìn xem mảnh núi thi biển máu kia, trấn an nội tâm cuồn cuộn sóng lớn, cố gắng trấn định nói: "Không có việc gì, tiếp theo sẽ có tiểu đội tướng tinh tới đây, bọn họ tự nhiên sẽ làm tốt công tác kết thúc. Cũng không thể để cho bọn họ đi một chuyến tay không được."
"Vậy cũng tốt." Lục Thánh gật đầu, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Đại nhân, đi bên này." Triển Hồng Ngọc chỉ về một phương hướng cho Lục Thánh, sau đó đi theo phía sau hắn. Lục Thánh một đoạn, để cho hắn đi ở phía trước nhất.
Đây là một loại lễ tiết, cường giả trong quân bộ nên đạt được sự tôn trọng.
Khi đám người một lần nữa băng qua rìa thành phố, đặt chân vào vùng hoang dã, vô luận là tiểu đội Hổ Hạt hay là lão binh may mắn còn sống của sư đoàn 835 đều có loại cảm giác thoáng qua một đời.
Trước đó bọn họ bị trùng kích cùng chấn động quá lớn, còn chưa hoàn toàn khôi phục lại. Bây giờ thì là sự vui sướng sống lại sau kiếp nạn.
Lục Thánh ngược lại không có cảm xúc gì, chỉ là tâm tình có chút thoải mái, giống như một sợi dây kéo căng trong thời gian dài rồi đột nhiên được giãn ra.
"Sau khi tiến vào vùng hoang dã chúng ta sẽ tìm một vực khu an toàn, rồi chúng ta sẽ liên hệ với quân khu, đến lúc đó sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta." Triển Hồng Ngọc đi bên cạnh giải thích.
Lục Thánh gật đầu, tùy ý đi về phía trước.