Chương 506: Như Lâm Đại Địch
Chương 506: Như Lâm Đại ĐịchChương 506: Như Lâm Đại Địch
Lục Thánh đi chưa được mấy bước thì liền dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trong vùng hoang dã có một nhóm năm người nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Lục Thánh thả ra tỉnh thần lực, năm người này đều có khí huyết cường đại, rõ ràng là cường giả cấp tông sư.
"Là người của tiểu đội Lam Tỉnh." Triển Hồng Ngọc cũng nhìn thấy thân ảnh năm người kia, nheo mắt nói với Lục Thánh.
Lục Thánh từ trong mắt Triển Hồng Ngọc đọc ra một chút ý tứ kỳ lạ, tâm tình hắn liền không tệ, thuận miệng hỏi thêm một câu: "Bọn họ có gì à?"
"Cũng không có." Triển Hồng Ngọc lắc đầu, nói: "Chỉ là đội trưởng của tiểu đội bọn họ làm cho ta chán ghét."
Phía sau liền có một giọng nói xen vào.
"Đội trưởng của tiểu đội Lam Tinh vẫn luôn theo đuổi đội trưởng của chúng ta. Hắn giống như ruồi bọ vậy, mỗi lần chúng ta đi làm nhiệm vụ thì hắn đều đi theo, quăng đều quăng không xong, rất phiền toái."
"Ngươi không mở miệng cũng không ai coi ngươi là người câm!" Triển Hồng Ngọc quay đầu tức giận trừng mắt hắn, người kia lập tức rụt đầu không nói gì nữa.
Lục Thánh liếc mắt nhìn dáng người có lồi có lõm của Triển Hồng Ngọc, còn có dung nhan cao lãnh của nàng, hắn liền hiểu được đại khái, vả lại Triển Hồng Ngọc cũng là một nhân tài.
Cảm nhận được ánh mắt quan sát của Lục Thánh, nàng không những không cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí còn cố ý ưỡn ngực, giống như sợ Lục Thánh không nhìn thấy vậy.
Bỏ qua thực lực cùng thiên tư vô cùng cường đại của Lục Thánh, ngoại hình tướng mạo của hắn cũng tuyệt đối là vạn dặm khó được một.
Tuy rằng tu hành võ đạo đến phía sau thể chất sẽ không ngừng thuế biến, sinh mệnh lực tăng cường, khí chất vượt qua thường nhân, tướng mạo cũng sẽ không hề khó coi.
Nhưng hạng người xuất chúng như Lục Thánh cũng là hiếm thấy.
Nếu thật sự có thể được Lục Thánh coi trọng, Triển Hồng Ngọc có nằm mơ cũng bị cười cho tỉnh. Trong lúc nói chuyện, năm người phía đối diện đã tới gần.
Quần áo bọn họ tương tự như mấy người Triển Hồng Ngọc, một thân trang phục chiến đấu cao cấp, chân mang giày chiến hợp kim, trên người hoặc trên tay có vũ khí lạnh của riêng mình.
Người dẫn đội là một nam thanh niên có thân hình cao lớn, hình thể kiện mỹ, tuổi tác hơn ba mươi tuổi, màu da đồng thau, mày kiếm mắt tỉnh, có chút tuấn lãng.
Nhưng mà hắn vừa mở miệng thì liền làm cho người ta có cảm giác ngả ngớn, ngạo mạn.
"Hồng Ngọc, sao các ngươi lại tới đây?"
Nam thanh niên tuấn lãng bước nhanh tới nghênh đón, ánh mắt tùy ý đảo qua mấy người bên cạnh nàng, sau đó thoáng dừng lại trên người Lục Thánh, cuối cùng dừng lại trên người Triển Hồng Ngọc.
Triển Hồng Ngọc vừa thấy hắn thì liền nhíu mày, cũng không nói chuyện với hắn mà nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thánh.
"Đại nhân."
Nàng làm như đang chờ chỉ thị của Lục Thánh.
"Đại nhân sap? Cái gì mà đại nhân chứ?"
Lời nói của Triển Hồng Ngọc lại làm cho nam thanh niên tuấn lãng nhíu mày, ánh mắt một lần nữa đánh giá Lục Thánh.
Vừa nhìn thì sắc mặt hắn lại đột nhiên biến đổi.
Lục Thánh cầm trong tay một thanh trường thương, chỉ là tư thái tùy ý, lằng lặng đứng ở đó, nhưng lại để cho hắn có một loại cảm giác to lớn, chói mắt vô cùng.
Lục Thánh thản nhiên liếc mắt nhìn người nam thanh niên tuấn lãng.
Nam thanh niên tuấn lãng phảng phất như nhìn thấy một mảnh núi thi biển máu từ sau lưng Lục Thánh dâng lên.
Lúc này như có một vạn thanh đao nhọn chống ở tất cả các đại huyệt trên người hắn, để hắn lập tức da đầu tê dại, sởn hết gai ốc.
"Ngươi là a2"
Cho dù nam thanh niên tuấn lãng phản ứng chậm chạp thì cũng phát hiện ra điều không đúng.
Ngay cả mấy đội viên phía sau hắn nhìn thấy Lục Thánh cũng đều mang theo vẻ khiếp sợ.
Thậm chí có người còn theo bản năng nắm chặt vũ khí lạnh của mình. Lục Thánh cũng không để ý tới bọn họ mà nói với Triển Hồng Ngọc: "Chào hỏi rồi đi thôi."
"Hiểu rồi."
Triển Hồng Ngọc rất dứt khoát, lạnh lùng nói với đám người của nam thanh niên tuấn lãng: "Lam Thiên Tứ, chúng ta có chuyện quan trọng trên người, không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi đâu. Chúng ta đi."
"Hồng Ngọc!"
Nam thanh niên tuấn lãng có chút nóng nảy, theo bản năng tiến lên hai bước muốn ngăn cản Triển Hồng Ngọc.
Lúc này Lục Thánh hơi nâng cánh tay lên, động tác này giống như một công tắc mở, để cho khí thế xung quanh đám người Lam Thiên Tứ đều bùng nổ, cương khí màu trắng nồng đậm cùng lực trường tông sư bộc phát.
Đám người Lam Thiên Tứ biểu tình khẩn trương, như lâm đại địch nhìn chằm chằm Lục Thánh, phảng phất như một giây sau hắn sẽ đột nhiên xuất thủ.
"Bình tĩnh, ta chỉ muốn gãi một cái thôi mà." Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh nói với đám người Lam Thiên Tứ, sau đó kêu gọi đám người Triển Hồng Ngọc: "Đi thôi."
"Vâng, thưa đại nhân."
Đám người Triển Hồng Ngọc dùng ánh mắt khác thường đánh giá tiểu đội của Lam Thiên Tứ rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này sắc mặt Lam Thiên Tứ biến ảo khó coi vô cùng.