Chương 507: Tiến Vào Quân Khu
Chương 507: Tiến Vào Quân KhuChương 507: Tiến Vào Quân Khu
"Đội trưởng, tên kia rốt cuộc có lai lịch gì mà ngay cả Triển Hồng Ngọc cũng phải gọi hắn là đại nhân?"
Đám người Lục Thánh vừa mới đi xa thì liền có người nhịn không được mà đặt câu hỏi.
Lam Thiên Tứ mặt trầm như nước, chậm rãi lắc đầu nói: "Mặc kệ hắn là ai, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta. Tiếp tục làm nhiệm vụ đi."
"Vâng."
Đám người Lam Thiên Tứ nhanh chóng tiến vào phế tích thành thị, đem sự tình mà lúc trước tiểu đội của Triển Hồng Ngọc đã làm lại lặp lại một lần nữa.
"Kỳ quái, ta từ vùng hoang dã đi tới đây mà một con dị thú cũng đều không nhìn thấy là sao?"
"Trách không được tại sao tiểu đội của Triển Hồng Ngọc lại rời đi nhanh như vậy."
"Chẳng lẽ tư liệu nhiệm vụ bị sai rồi?"
Lam Thiên Tứ đi trong phế tích thành thị, trường đao hợp kim trong tay hắn tùy ý quét dọn cỏ dại bụi cây trên đường.
Đúng lúc này, tai nghe không dây trong lỗ tai hắn đột nhiên truyền ra một giọng nói run rẩy.
"Đội... Đội trưởng, ngươi qua bên ta một chút đi."
Lam Thiên Tứ bỗng nhiên chấn kinh trong lòng, theo bản năng cho rằng đồng đội của hắn đã xảy ra chuyện gì, chân hắn nhanh chóng di chuyển.
"Cứ bình tĩnh, ta sẽ lập tức tới!"
Lam Thiên Tứ chạy như bay tới tọa độ mà đội viên "gặp chuyện không may" báo cáo.
Từ xa xa hắn liền thấy người kia vẫn đang yên đang lành đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lam Thiên Tứ bước tới, dừng lại bên cạnh người kia, nhíu mày hỏi: "Ngươi bị choáng à?"
Người kia cũng không nói lời nào, chỉ là đưa mắt nhìn chằm chằm về phía nơi nào đó, đưa tay chỉ tới. Lam Thiên Tứ theo hướng ngón tay người kia mà nghi hoặc nhìn lại.
Trong nháy mắt, cả người hắn tựa như bị tên nhọn xuyên tim, hai mắt mở to, vẻ mặt khó có thể tin.
Một cảnh tượng chấn động hiện ra trước mắt Lam Thiên Tứ, đó là tường dài cùng đại môn huyết nhục khổng lồ.
Từ đầu đến chân hắn lập tức tê dại. Trong chớp mắt, một đạo thân ảnh liền hiện lên trong đầu Lam Thiên Tứ.
Đó là một nam thanh niên trẻ tuổi có dáng người cao lớn, ánh mắt lãnh đạm.
Bởi vì Lam Thiên Tứ từng ở sau lưng người đó nhìn thấy núi thi biển máu, cùng với cảnh tượng rung động trước mắt hắn rất giống nhau.
Sau khi kết hợp với sự tôn trọng của Triển Hồng Ngọc đối với người đó, và tiểu đội của hắn một đường đi tới đây rất quỷ dị.
Từng manh mối nhanh chóng xâu chuỗi trong đầu Lam Thiên Tứ, cuối cùng hắn dệt ra một chân tướng khủng bố.
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không có khả năng!"
Lam Thiên Tứ sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo lui về phía sau mấy bước, không ngừng lắc đầu lẩm bẩm nói. ...
"Nơi này kém không nhiều lắm!"
Triển Hồng Ngọc kêu gọi mọi người dừng bước, sau đó để cho nam thanh niên anh tuấn trong đội ngũ dùng máy truyền tin liên lạc cùng căn cứ một chút.
Đại khái 15 phút sau, hai chiếc trực thăng quân dụng gào thét bay đến.
Lục Thánh và tiểu đội Hổ Hạt leo lên một chiếc, các lão binh còn sống sót của sư đoàn 835 lên một chiếc khác.
"Đa tạ ân cứu mạng của trưởng quan!"
Mấy lão binh trước khi lên máy bay còn chỉnh tề đứng trước mặt Lục Thánh trang trọng hành lễ kiểu quân đội.
Nếu như không có Lục Thánh, vậy đám người bọn họ lúc này đã sớm ở trong bụng dị thú tiêu hóa thành phân và nước tiểu rồi bị bài tiết ra ngoài. Bọn họ nơi nào còn có thể vui vẻ đứng ở chỗ này.
Cho đến khi Lục Thánh leo lên trực thăng cất cánh rời đi, hắn vẫn còn nhìn thấy sáu người kia mang dáng người thẳng tắp đứng ở phía dưới nhìn Nam nhân gầy gò đứng ở chính giữa còn gắt gao ôm một thanh trường đao hợp kim cùng một cái mũ quân đội bóng loáng.
"Những người này đều là binh sĩ chân chính!" Lục Thánh có chút cảm động trong lòng, nói với Triển Hồng Ngọc ngồi bên cạnh một câu.
Triển Hồng Ngọc liền sửng sốt một cái rồi nghiêm mặt gật đầu, đáp: "Phải, bọn họ đáng để cho người ta kính nể."
Lục Thánh lại không đọc được nhiều sự đồng cảm trong mắt nàng, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút mất hứng.
Trực thăng gào thét giữa không trung, nhanh chóng bay về phía trước.
Nửa giờ sau, Lục Thánh liền nhìn thấy bóng dáng quân khu xa xa.
Đó không phải là quân khu mà lúc trước hắn tham gia Khải Minh tướng tỉnh.
Quân khu phía Đông chỉ là một cách gọi chung, có tổng cộng có mười hai cái quân khu, hắn hiện đang ở một cái.
Trực thăng bay vào phạm vi quân khu, Lục Thánh thả ra tỉnh thần lực quét qua quân doanh dày đặc.
Nơi này hẳn là khu quân doanh của binh sĩ bình thường, bởi vì Lục Thánh nhìn thấy rất nhiều tràng cảnh huấn luyện của tân binh và lão binh.
Trực thăng dần dần tiến vào quân doanh, mật độ kiến trúc trong đây dần dần giảm bớt, sân bãi trở nên trống trải.
Lúc này Triển Hồng Ngọc nói ra: "Đến rồi."
Trực thăng chậm rãi hạ xuống, Lục Thánh đi theo đám người Triển Hồng Ngọc đi xuống.
Hiện ra trước mặt Lục Thánh là từng tòa kiến trúc ngay ngắn trật tự, phong cách hơi đơn giản và nghiêm túc.
Đập vào mắt hắn phần lớn là những người mặc quân phục hoặc chiến phục, thỉnh thoảng cũng có người mặc thường phục thoải mái.
Lục Thánh có thể nhìn thấy khí huyết dư thừa như lò lửa của võ đạo tông sư. Hắn cũng có thể nhìn thấy một ít người bình thường, thậm chí là người già và trẻ em.
Lục Thánh tùy tiện quét nhìn một vòng, hắn phát hiện nơi này cơ hồ cái cửa hàng gì cũng đều có, ngoại trừ lượng người hơi ít một chút, có thể so với một số trung tâm thương mại của các thành phố lớn.