Chương 508: Đáng Giá
Chương 508: Đáng GiáChương 508: Đáng Giá
Triển Hồng Ngọc đi bên cạnh tựa hồ nhìn ra nghỉ hoặc của Lục Thánh, chủ động mở miệng giải thích: "Nơi này chính là Khu Tướng Tỉnh, rất nhiều Tướng Tinh sẽ đem người nhà cùng bằng hữu của mình đón tới ở chung, chậm rãi phát triển thành quang cảnh trước mắt."
"Có một nói một, sống ở đây ngoại trừ ra vào không tiện một chút, chứ vô luận là phương diện nào và tính an toàn thì đều hơn rất nhiều nơi."
Lục Thánh giật mình, bởi vì Triển Hồng Ngọc nói không sai.
Đừng nhìn nơi này là quân khu, trong toàn bộ Long Quốc nó cách tiền tuyến địa quật gần nhất, nhưng nói về tính an toàn thì thật đúng là tìm không thấy mấy nơi có thể so sánh với nơi này.
Trách không được tại sao ở quân khu có nhiều người bình thường như vậy, thì ra đều là người nhà của Tướng Tỉnh.
Nếu như ta đem cha mẹ cùng Lục Khinh Hòa đều đón tới quân khu, vậy ta cũng không cần quá lo lắng nữ nhân điên Liên Tố kia trả thù. Dù cho võ quán Cực Đạo lại có thế lớn hơn, nhưng một cái phu nhân Võ Thánh chẳng lẽ còn dám ở bên trong đại doanh quân bộ giết người sao?
Vấn đề duy nhất chính là không biết cha mẹ và Lục Khinh Hòa có nguyện ý tới đây hay không?
"Muốn đưa người nhà vào cần điều kiện gì?" Lục Thánh hỏi.
Triển Hồng Ngọc cẩn thận nói rõ: "Chỉ cần là quan quân cấp tướng tỉnh là được. Tướng tinh cấp bảy có được mười danh ngạch người thân, quân bộ sẽ phân phối cho mỗi vị tướng tỉnh một căn nhà, cũng đủ cho người một nhà vào ở. Nếu còn không hài lòng thì cũng có thể tự mình bỏ tiền ra mua nhà."
"Điều kiện này quá đơn giản." Lục Thánh thả lỏng tâm tình, gật đầu nói: "Vậy phiền toái ngươi trước tiên mang ta đi chứng thực một chút tư cách tướng tỉnh. Ngươi hẳn là biết quy trình cụ thể nhỉ?"
"Tất nhiên." Triển Hồng Ngọc nhanh chóng đáp ứng, nhưng vẻ mặt nàng lại do dự, hơi cẩn thận nói với Lục Thánh: "Đại nhân, ngài có muốn tắm rửa một chút không?"
Lục Thánh sửng sốt, cúi đầu nhìn toàn thân mình, hắn hiếm thấy đỏ mặt lên.
Quả thật nếu như không có Triển Hồng Ngọc nhắc nhở, Lục Thánh cơ hồ đã quên chính mình hiện tại không kém Dã Nhân bao nhiêu.
Tuy rằng sau khi tấ bào Bất Diêt của Liuc Thánh đã hình thành: thể chất của hắn đã siêu phàm nhập thánh, xuất trần thoát tục, rất có vài phần phong thái "Vô cấu chỉ thể", trên người còn sót lại rất ít chất bẩn, nhưng lông và quần áo của hắn không thể không bị nhiễm một hạt bụi.
Lục Thánh lúc trước đã quen thuộc không có cảm giác, hiện tại khứu giác thức tỉnh, khi hắn cẩn thận ngửi một cái thì thiếu chút nữa hắn đã bị hôi ngất đi.
Cũng may đám người Triển Hồng Ngọc vẫn có thể đi theo bên cạnh Lục Thánh, chịu đựng cái mùi hôi này lâu như vậy.
Hôi không chịu nổi, ta nhất định phải tắm rửa ngay!
Lục Thánh tự nói với mình như vậy.
"Chỗ nào có thể tắm thì đưa ta tới đó." Lục Thánh nói với đám người của tiểu đội Hổ Hạt.
"Tới nhà ta đi!"
"Gần nhà ta có một khách sạn nội thất không tệ."
Triển Hồng Ngọc và đại hán đầu trọc xăm bọ cạp trên đầu cơ hồ đồng thời thốt ra.
Hai người liếc nhau một cái, Triển Hồng Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn đại hán đầu trọc để cho hắn ngầm hiểu, lập tức mở miệng bổ sung.
"Nhưng đại nhân hiện tại còn không có đăng ký nhập ngũ, huy chương cùng chứng từ tướng tỉnh cũng không có, phỏng chừng vào ở không được."
Triển Hồng Ngọc nghiêm mặt gật đầu: "Đúng."
Lục Thánh nhíu mày, hỏi: "Không thể dùng giấy chứng nhận của các ngươi thuê giúp ta một cái sao?"
Năm phút sau, đại hán đầu trọc như trút được gánh nặng từ trong khách sạn đi ra, vẻ mặt thoải mái nói: "Phòng đầy rồi."
Lục Thánh hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại cười?"
Đại hán đầu trọc trong nháy mắt liền cảm thấy da đầu tê dại, lắp bắp nói: "Ta... ta không có cười."
"Ta vừa thấy ngươi cười khi bước ra." Lục Thánh bình tĩnh nói.
"Ta... ta..."
Đại hán đầu trọc liền khẩn trương, chân tay luống cuống.
"Nhất định là hắn đã nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ, vì hai ngày trước ta nghe hắn nói cô vợ nhỏ của hắn muốn sinh tam thai." Triển Hồng Ngọc điên cuầna nháy mắt với đai hán đầu trac nói. Đại hán đầu trọc từ biểu tình mờ mịt đến giật nảy mình, không ngừng gật đầu phụ họa: "À đúng đúng, là bởi vì chuyện như vậy."
Hai người khác trong tiểu đội Hổ Hạt cũng không ngừng phụ họa theo: "Chúc mừng chúc mừng."
"Cảm ơn... Cảm ơn..."
Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn mấy người vụng về biểu diễn mà không nói lời nào. Lấy hắn làm trung tâm bầu không khí lại từng chút trở nên đè nén, nhiệt độ cũng giảm xuống.
Giọng nói của đám người dần dần nhỏ xuống, bầu không khí trở nên ngưng trệ và xấu hổ.
Triển Hồng Ngọc kiên trì nói: "Nếu không chúng ta lại đi khách sạn khác nhìn xem."
"Thôi được rồi." Áp lực đột nhiên buông lỏng, Lục Thánh lắc đầu nói: "Đến nhà ngươi đi. Nó cách đây có xa không?"
"Không xa, đi vài phút là tới."
"Được, vậy thì đi thôi."
"Vâng vâng."
Triển Hồng Ngọc cùng Lục Thánh nhanh chóng rời đi.
Đại hán đầu trọc thở phào nhẹ nhõm, giống như dỡ xuống một cái trọng trách nặng nề.
"Khốn kiếp!" Đại hán đầu trọc lau mồ hôi trên trán, mắng chửi: "Chuyện này nếu có thể thành công mà đội trưởng không cho ta bao lì xì lớn thì ta không dễ bỏ qua!"
"Phải mỗi người một cái mới được!" Nam thanh niên anh tuấn biểu tình phức tạp nhìn về phương hướng hai người vừa rời đi, nói: "Nếu như Lam Thiên Tứ biết được đội trưởng đã tìm mọi cách đem một nam nhân đưa về nhà mình, phỏng chừng hắn sẽ phát điên cho coi."
Nam nhân trung niên nói rất ít kia bỗng nhiên thốt ra hai từ: "Đáng giá."
Đại hán đầu trọc cùng nam thanh niên đẹp trai liền sửng sốt, chợt phản ứng lại mà gật đầu thật mạnh. ...