Chương 542: Tiểu Đội Hồng Loa Chiến Tinh
Chương 542: Tiểu Đội Hồng Loa Chiến TinhChương 542: Tiểu Đội Hồng Loa Chiến Tinh
Đoàn người tiếp tục đi xuống.
Dọc theo đường đi vẫn là Lục Thánh ra tay.
Tỉnh thần lực cấp 7 có thể dễ dàng bóp nổ dị thú dưới cấp bảy, không dậy lên nổi một đạo sóng đao nguyện luân đao vô hình.
Dị thú cấp bảy trở lên thì Lục Thánh sẽ triển khai Sát Sinh Đạo.
Hai tay hắn như liềm, nhẹ nhàng vung lên chính là một mảnh máu chảy đầm đìa.
Dị thú cấp bảy đều không thể ngăn được một kích của hắn.
Hai tay Lục Thánh thậm chí còn sắc bén hơn cả vũ khí lạnh cấp bảy, giết dị thú cấp bảy như cắt dưa chém rau, chưởng thịt bổ ra thân thể kiên cố khó có thể phá vỡ của dị thú cấp bảy liền trở thành đậu hủ bị dao cắt.
Đám người của tiểu đội Hổ Hạt đi theo sau Lục Thánh nhìn đến mí mắt giật giật, da đầu tê dại, trong đầu không khỏi nhớ tới một mảnh núi thi biển máu lúc mới gặp Lục Thánh tại chiến trường.
Lúc trước bọn họ không biết Lục Thánh làm sao làm được, hiện tại bọn họ đã có chút hiểu rõ.
Rốt cục khi đoàn người đi tới tầng 21 của địa quật, Lục Thánh chủ động dừng bước và để cho Triển Hồng Ngọc tìm nơi dừng chân.
Triển Hồng Ngọc quả thật đã phát huy ra tác dụng của một người dẫn đường, nàng quen thuộc dẫn Lục Thánh đi tới một cái sơn động bí mật ít có dị thú quấy rầy.
"Nơi này do cộng đồng các tướng tỉnh mở ra, là một khu vực công cộng, chuyên môn để cho tướng tinh nghỉ ngơi hồi phục tại địa quật.
Trong sơn động có chút rộng rãi, có đủ các loại đồ tiếp tế như nước uống, giá nướng, túi ngủ, lương khô, ...
Đại hán đầu trọc thậm chí còn ở một góc bí mật lấy ra hai bình rượu tây cao độ.
"Ta biết tên Quảng mập mạp kia sẽ giấu rượu ở đây mà, thật là tiện nghỉ cho chúng ta!"
Đại hán đầu trọc cười thành vẻ mặt trộm cướp, tâm tình rất tốt.
Hắn chủ động đưa ra hai bình rượu tới trước mặt Lục Thánh, nhưng lại bị Lục Thánh khoát tay từ chối.
Những người khác đã bắt đầu nhóm lửa nấu nướng món ăn dân dã săn Cửa sơn động có màn che ánh sáng thật dày che chắn, cho nên ánh lửa sẽ không hấp dẫn sự chú ý của dị thú.
Lục Thánh ngồi trên một cái đệm mềm, nhìn như trầm tư nhưng kì thực tỉnh thần lực của hắn đang một mực tìm kiếm vị trí của mỏ mật ngân trong bản đồ.
Kết quả Lục Thánh không tìm được mỏ mật ngân, mà ngược lại hắn đã phát hiện có mấy đạo nhân ảnh đang nhanh chóng hướng về phía vị trí sơn động.
"Có người tới." Lục Thánh bất thình lình mở miệng.
Động tác trên tay đám người của tiểu đội Hổ Hạt đang bận rộn đồng loạt dừng lại, tất cả đều nhìn về phía hắn, sau đó cực kỳ ăn ý phân tán ra, trên tay cũng nắm lấy vũ khí của mình.
Triển Hồng Ngọc đưa ra một đạo ánh mắt, nam thanh niên anh tuấn ngay lập tức liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Lục Thánh vẫn mang tư thái tùy ý, hắn dò xét được mấy người kia có thực lực phổ biến không kém tiểu đội Hổ Hạt nhiều lắm.
Nếu như Lục Thánh muốn giải quyết bọn họ thì chỉ cần thời gian hai hơi thở là đủ rồi.
Nửa phút sau, nam thanh niên anh tuấn quay lại, báo cáo: "Là người của tiểu đội Hồng Loa Chiến Tinh, ta có người quen trong đội ngũ của bọn họ."
Đám người của tiểu đội Hổ Hạt liền thở phào nhẹ nhõm, vũ khí lạnh trong tay đều buông xuống.
Triển Hồng Ngọc đi tới trước mặt Lục Thánh, chủ động giải thích: "Đây cũng là một tiểu đội tướng tỉnh cấp A trong chiến khu, ta chưa từng thấy qua nhưng có nghe qua tên."
Lục Thánh gật đầu, không nói gì thêm.
Cũng không lâu lắm, tấm màn che ánh sáng của sơn động đã bị người mở ra.
Một nam thanh niên mặc quân phục chiến đấu, tóc kết thành từng bím nhỏ cảnh giác đi vào, trong tay còn cầm một thanh trường đao hợp kim.
"Diêu Vũ!" Nam thanh niên anh tuấn hướng về phía người này hô lên.
Nam thanh niên kết tóc sửng sốt một chút, sau đó nhìn chằm chằm nam thanh niên anh tuấn, trên mặt hắn nhanh chóng lộ ra vẻ cuồng hi.
"Là ngươi sao?"
Ánh mắt Ủủa nam thanh niên kất tác nhanh cháng đản 12 mấy nai khác của tiểu đội Hổ Hạt, bao gồm cả Lục Thánh, sau đó hắn báo cáo với đồng hồ thông minh trên cổ tay: "Đội trưởng, điểm dừng chân hết thảy đều an toàn, là người của tiểu đội Hổ Hạt đang ở chỗ này."
"Được, ta biết rồi."
Kết thúc thông tin, nam thanh niên kết tóc nhanh chóng đi về phía nam thanh niên anh tuấn.
Hai người giống như bạn cũ mà ôm nhau một cái, vui vẻ trò chuyện.
"Các ngươi vào đây bao lâu rồi?"
"Gần một tháng."
"Thu hoạch thế nào?"
"Aiii, đừng nói nữa, thiếu chút bị gãy một cái..."
Những người khác nghe hai người nói chuyện thì cũng không tiện xen vào.
Không bao lâu sau, màn che ánh sáng trong sơn động liên tục đong đưa, lại có ba bóng người nối đuôi nhau tiến vào sơn động.
"Đội trưởng!"
Nam thanh niên kết tóc nhanh chóng đứng lên, ba người vừa vào đi tới chỗ hắn.
Nam thanh niên kết tóc chủ động giới thiệu với một nam nhân trung niên có vóc dáng tráng kiện, cắt tóc húi cua: "Đây là một người bạn của ta, kia là các thành viên trong tiểu đội của hắn, gọi là tiểu đội Hổ Hạt."
Nam nhân trung niên cắt tóc húi cua lằng lặng nghe nam thanh niên kết tóc giới thiệu, sau đó chủ động tiến lên hai bước, nói: "Xin chào Hổ Hạt Kiều Oa, Triển Hồng Ngọc! Ta ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu."
Triển Hồng Ngọc cũng nghiêm mặt nói: "Xin chào đội trưởng La Chấn của tiểu đội Hồng Loa, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."
Lục Thánh ở một bên nhìn mà không nói gì.
Hai người này ta một câu "ngưỡng mộ đã lâu", ngươi một câu "thất kính", cứ tưởng như là đang đóng phim vậy.
Gặp mặt chào hỏi một cái, lẫn nhau quét mã vạch hai chiều thêm cái hảo hữu là được rồi, nào có nhiều rắm sự như vậy.
Nhưng nghĩ đến đám người Triển Hồng Ngọc đều có tuổi tác năm sáu mươi, bảy tám mươi tuổi, đã xem như bằng tuổi ông bà của Lục Thánh thì hắn liền hiểu.