Chương 543: Bạo Động
Chương 543: Bạo ĐộngChương 543: Bạo Động
Triển Hồng Ngọc và nam trung niên tóc húi cua trò chuyện một hồi, sau khi quen biết nhau một chút mới nhao nhao ngồi xuống.
Đám người của tiểu đội Hồng Loa quả thật đã ở trong địa quật rất lâu, vẫn chưa có ra ngoài.
Bên người bọn họ mang theo mấy cái túi tiếp tế đều trống không, tất cả đều chứa mô dịch tỉnh hoa của dị thú.
Đám người của tiểu đội Hổ Hạt rất hữu hảo mà lấy ra một bộ phận tiếp tế phân cho tiểu đội Hồng Loa.
Dù sao Lục Thánh yêu cầu bọn họ mang theo rất nhiều, mà đoàn người lại đẩy mạnh tốc độ nhanh tới mức thái quá, đại khái là dùng không hết.
Tiểu đội Hồng Loa ngoại trừ nam trung niên tóc húi cua và nam thanh niên kết tóc ra, hai đội viên còn lại một người nhìn chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt ngay ngắn, rất ít nói chuyện.
Một người khác thì hơn ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, tính cách không kém nam thanh niên kết tóc nhiều lắm, hoạt bát hơn một chút.
Đại hán đầu trọc khẳng khái lấy ra rượu tây vừa rồi tìm được chia cho mọi người.
Hai tiểu đội vây quanh giá nướng cùng lò lửa ở giữa sơn động, một bên uống rượu một bên ăn thịt, bầu không khí có vẻ hòa hợp.
"Các ngươi mới vào không được mấy ngày mà lại có thứ tốt này."
Nam thanh niên kết tóc từ trên giá nướng kéo ra một cái chân thỏ rừng nướng đến cháy vàng.
Hắn bỏ vào trong miệng hung hăng cắn một cái, lại uống một ngụm rượu, trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình vô cùng thỏa mãn.
"Ta ăn lương khô cả tháng làm cho miệng ta đều sắp nhạt đi rồi."
Nam trung niên tóc húi cua dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn xem đám người của tiểu đội Hổ Hạt, nói: "Những món thịt này rất tươi mới, không vượt qua hai ngày. Thực lực của tiểu đội Hổ Hạt ẩn sâu không lộ, sợ là không bao lâu nữa sẽ có thể thăng lên cấp AA, thậm chí là cấp AAA."
Lúc này bọn họ đang ở tầng 21 địa quật, không đến hai ngày mà đã có thể từ tầng 1 giết xuống, cũng khó trách đám người của tiểu đội Hồng Loa lại nhìn tiểu đội Hổ Hạt với ánh mắt khác xưa.
Đám người của tiểu đội Hổ Hạt không biết nên giải thích như thế nào, ai nấy cũng chỉ có thể cười ha hả cho qua chuyện.
Có lẽ là do thực lực có tác dụng, nam trung niên tóc húi cua vẫn chủ động tìm Triển Hồng Ngọc để nói chuyện, nội dung cơ hồ đều là chuyện trong địa quật.
Hắn bảo tiểu đội Hổ Hạt cẩn thận vực sâu, nơi nào có dị thú cấp bảy tụ tập thì ngàn vạn lần đừng đi qua. Đại loại là như thế.
Hắn nói một đống mà thậm chí còn dùng ngón tay vẽ bản đồ trên mặt đất sơn động cho Triển Hồng Ngọc xem, và đánh dấu đơn giản một chút.
Triển Hồng Ngọc nghe rất nghiêm túc, vì những tin tức mà nam trung niên tóc húi cua chia sẻ cực kỳ quý giá. Trong địa quật hung hiểm vô cùng, có đôi khi thậm chí còn có thể cứu được mạng người.
"Các ngươi chuẩn bị đi xuống sao?" Nam trung niên tóc húi cua đột nhiên hỏi.
Triển Hồng Ngọc theo bản năng nhìn về phía Lục Thánh, nhưng Lục Thánh không nói gì, cho nên nàng chỉ có thể tự nói: "Hơn hai mươi tầng, phỏng chừng là hơi sâu một chút."
"Các ngươi ngàn vạn lần đừng đi xuống tầng hai mươi lăm." Nam trung niên tóc húi cua mang thần sắc nghiêm túc nói: "Tại tầng hai mươi lăm đám võ đạo cuồng nhân đã triệt để điên rồi."
"Bọn hắn điên cuồng đuổi giết tướng tỉnh của quân khu chúng ta, đoạn thời gian trước đã có một tiểu đội cấp A đi xuống rồi hoàn toàn bị mất liên lạc."
"Nếu như bọn ta không nhân cơ hội chạy nhanh thì phỏng chừng cũng bị bỏ mình ở nơi đó."
Nói xong nam trung niên tóc húi cua kéo áo ra, để lộ một đạo vết thương to lớn ở ngực, giống như bị dã thú cắn xé, nhìn thấy mà giật mình.
Trên mặt đám người của tiểu đội Hổ Hạt đều lộ ra vẻ chấn động, hai mặt nhìn nhau.
"Bạo động tập thể sao?" Triển Hồng Ngọc sắc mặc ngưng trọng nói: "Vậy chúng ta phải mau chóng báo cho quân khu mới được."
Nam trung niên tóc húi cua gật đầu nói: "Chúng ta đang chuẩn bị trở về báo cáo tình hình với quân khu."
Lúc này bầu không khí trong sơn động lập tức trở nên đè nén.
Một lát sau, đám người của tiểu đội Hổ Hạt vốn không tiêu hao quá nhiều thể lực, hiện tại cũng đã nghỉ ngơi hồi phục không ít, rất nhanh liền đứng lên cáo biệt. Trước khi đi, nam trung niên tóc húi cua còn trịnh trọng dặn dò Triển Hồng Ngọc một câu.
Triển Hồng Ngọc gật đầu mà không nói gì, rồi dẫn đội rời khỏi sơn động.
Đoàn người sau khi đi ra sơn động liền tiếp tục đi xuống.
Lục Thánh vẫn theo thường lệ đi phía trước mở đường. Trên đường ngẫu nhiên gặp phải dị thú đều bị hắn tiện tay chém giết.
Lục Thánh có tinh thần lực dò đường, do đó cũng có thể sớm tránh đi vực sâu.
Triển Hồng Ngọc nhìn xem bóng lưng vân đạm phong khinh của Lục Thánh, nàng nhịn không được mà tiến lên, nói: "Đại nhân, La Chấn của tiểu đội Hồng Loa làm người vẫn là có chút ổn trọng cẩn thận..."
Lục Thánh liếc Triển Hồng Ngọc một cái, bình tĩnh nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Yên tâm đi, chúng ta chưa chắc phải xâm nhập từ hai mươi lăm tầng trở xuống. Cho dù thật sự thâm nhập thì cũng không sao."
Lục Thánh hời hợt đem một con dị thú cấp 6 vừa chặn đường tiện tay bóp nổ, thản nhiên nói tiếp: "Ta mang các ngươi xuống như thế nào thì tự nhiên cũng có thể mang các ngươi ra ngoài như thế."
"Vâng "
Triển Hồng Ngọc không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn lui sang một bên.
Trong lòng Lục Thánh cũng không quá để ý.
Đám người Triển Hồng Ngọc lo lắng là bởi vì nhìn thấy tiểu đội Hồng Loa có thực lực xấp xỉ các nàng bị thương.
Vả lại ngữ khí của đội trưởng tiểu đội Hồng Loa còn cực kỳ thận trọng.
Cũng không phải là Lục Thánh không nhìn nổi bọn họ, vì đối với hắn mà nói, rất nhiều nguy cơ có thể làm cho tiểu đội Hổ Hạt cùng tiểu đội Hồng Loa đoàn diệt thật sự không tính là gì.
Lấy thực lực trước mắt của Lục Thánh, chỉ cần không gặp phải dị thú cấp 9 trong truyền thuyết thì hầu như tình huống gì đối với hắn mà nói cũng đều không tính là nguy hiểm.
Tốc độ của Lục Thánh rất nhanh, lại có tỉnh thần lực dò đường, xác suất phát sinh nguy hiểm thật sự là quá nhỏ bé.
Hơn nữa Lục Thánh căn bản không muốn ở trong địa quật quá lâu. Sau khi tìm được mỏ mật ngân và thu thập xong thì hắn liền rời đi, như vậy độ nguy hiểm lại giảm xuống rất nhiều.