Chương 544: Cầu Xin Tha Thứ
Chương 544: Cầu Xin Tha ThứChương 544: Cầu Xin Tha Thứ
Đoàn người nhanh chóng đi xuống địa quật.
Sau khi bước vào tầng hai mươi lăm, hắc vụ nơi này rõ ràng dày hơn tầng trước không ít.
Đám người của tiểu đội Hổ Hạt đã sớm thu hồi tư thái thanh thản thoải mái lúc trước, từng người cầm lấy vũ khí của mình, mang bộ dáng tùy thời chuẩn bị ứng đối ra tay.
Lục Thánh thì lại lơ đễnh, tỉnh thần lực của hắn như ánh sáng lao tới từng tầng bên dưới, xẹt qua vô số hình ảnh mơ hồ, vì hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất là mỏ mật ngân.
Rốt cục hai mắt Lục Thánh lóe lên, trong lòng dâng lên vài phần vui sướng.
Tìm thấy rồi!
"Theo sát ta."
Lục Thánh bỏ lại một câu, sau đó hắn liền lao về phía trước như gió.
Đám người của tiểu đội Hổ Hạt đi theo phía sau hắn.
Nhận thấy tốc độ của Lục Thánh không hề giảm, mà lúc này hắc vụ chung quanh lại ngày càng dày đặc, lấy thân thể tông sư mà tầm nhìn của bọn họ cũng không cao.
Trong lòng đám người của tiểu đội Hổ Hạt vô thức sinh ra sự sợ hãi, vả lại địa quật tầng ba mươi bọn họ chưa bao giờ đặt chân qua.
Triển Hồng Ngọc quét nhìn hắc ám chung quanh, kiên định nói: "Đi theo Lục đại nhân mới là an toàn nhất! Đi!"
Nói xong nàng liền đuổi theo Lục Thánh.
Mấy người khác hơi chần chờ một chút rồi cũng cắn răng đuổi theo.
Lục Thánh vừa tiến vào đã đem một con dị thú cấp bảy hung hăng đánh bay.
Dị thú cấp bảy có thân hình khổng lồ, nó nặng nề nện vào một cái vách đá và hãm sâu vào.
Lục Thánh nhìn lướt qua, dị thú cấp bảy đã hoàn toàn chết đi, đôi mắt hắn chớp động một chút và gọi tiểu đội Hổ Hạt phía sau.
"Các ngươi đi thu thập mô dịch của nó một chút."
Đại hán đầu trọc và nam nhân trung niên chất phác nhanh chóng đỉi lên. Hai người vừa thao tác một lát thì đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng hô kích động run rẩy của đại hán đầu trọc.
"Mật ngân! Là mỏ mật ngân! Đại nhân, chúng ta phát tài rồi!"
"Ồ?" Thần sắc Lục Thánh bình tĩnh, chậm rãi đi tới."Vậy sao, để ta tới xem nào."
Triển Hồng Ngọc cùng nam thanh niên anh tuấn bị tiếng kinh hô của đại hán đầu trọc hấp dẫn nên cũng chạy tới.
Nam nhân trung niên không có cảm giác tồn tại nhất trong đội ngũ lúc này cũng có chút kích động, môi hắn khẽ run rẩy, hiển nhiên hắn cũng có phát hiện giống như đại hán đầu trọc.
Nam nhân trung niên đưa tay bắt lấy thi thể của dị thú cấp bảy khảm sâu vách đá rồi hung hăng kéo ra.
Rầm rầm rầm...
Từng khối đá tảng to lớn lăn xuống, đại hán đầu trọc dùng đèn pin trên đồng hồ thông minh chiếu vào trong hố mà thi thể dị thú cấp bảy vừa đập ra.
Chỉ thấy một mảnh ngân quang sáng lạn hiện ra ở trước mặt đám người.
Trong vách đá màu đen dày hơn một mét vậy mà đều là mật ngân.
Đám người ở đây cũng không phải là dạng không có kiến thức, cho nên tự nhiên liền biết đây là cái gì.
"Thật sự là mỏ mật ngân, hơn nữa còn là mỏ mật ngân có độ tinh khiết không thấp." Triển Hồng Ngọc cũng rất kích động, đưa tay sờ sờ vách hố, nói: "Ta cảm giác mỏ khoáng mạch này không nhỏ lắm."
"Phát tài rồi!" Đại hán đầu trọc cười đến híp mắt, hô to.
Hai bàn tay to đầy lông của hắn không ngừng đào lên vách hố, bẻ ra từng khối mật ngân nhét vào trong ngực.
Đám người của tiểu đội Hổ Hạt đang rất hưng phấn, cho dù là tướng tỉnh thì mật ngân đối với bọn họ mà nói cũng có giá trị nhất định, huống chỉ là nhiều mật ngân như vậy.
"Nhiêu đây đã đủ phối trí cho trang bị của mỗi người trong tiểu đội Hổ Hạt chúng ta tăng lên một bậc rồi! Dịch dị tủy cấp bảy thoải mái mà uống!" Nam thanh niên anh tuấn cười ha hả nói.
Đại hán đầu trọc hai mắt đã bị nhuộm thành màu bạc, cười to nói: "Lão tử rốt cục đã có thể lấy xuống cái vũ khí mật kim thuẫn cấp 7 mà ta đã sớm nhìn trúng rồi! Ta còn có thể đổi lấy một bộ chiến phục cấp S!" Nam nhân trung niên mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Triển Hồng Ngọc cũng có tâm tình rất tốt, nàng cười hì hì chuẩn bị nói hai câu thì bỗng nhiên ánh mắt liếc đến một đạo thân ảnh đang lằng lặng đứng ở bên cạnh bọn họ.
Trong thoáng chốc, phảng phất như có một thùng nước đá từ đỉnh đầu hung hăng tưới xuống, sự lạnh lẽo thấu thân nàng từ trong ra ngoài, để cho nàng hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Câm miệng!" Triển Hồng Ngọc mắng to một câu.
"Đội trưởng, ngươi..."
Ba người đại hán đầu trọc đang cười ha hả còn muốn nói gì đó, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy Triển Hồng Ngọc mang sắc mặt khó coi đứng tại chỗ, bên cạnh nàng là Lục Thánh hai tay ôm ngực, lằng lặng đứng tại chỗ nhìn xem bọn họ, trên mặt hắn còn lộ ra nụ cười thú vị.
Ba người đại hán đầu trọc cũng ngay lập tức bị nước đá lạnh tưới đầu, bất chợt cảm thấy da đầu tê dại.
Bọn họ hồi tưởng lại lời nói đắc ý vênh váo vừa rồi của mình mà hận không thể hung hăng vả cho mình mấy cái.
"Xin lỗi đại nhân..." Đại hán đầu trọc nhanh chóng ném mật ngân vào trong hố, thành thật đứng tại chỗ, cúi đầu nói: "Cầu mong đại nhân tha thứ."
Nam thanh niên anh tuấn cùng nam nhân trung niên cũng đứng thẳng tắp, sắc mặt áy náy khó coi.
Vẻ mặt Lục Thánh lại không nhìn ra hỉ nộ. Hắn thả xuống hai tay, tùy ý đi về phía trước một bước.
Thân thể ba người đại hán đầu trọc lập tức căng thẳng, sắc mặt trắng bệch.
Triển Hồng Ngọc vội vàng mở miệng nói: "Đoạn đường này chúng ta cái gì cũng không làm, mỏ mật ngân cũng là đại nhân phát hiện, tất cả thu hoạch tự nhiên cũng quy về đại nhân sở hữu."
"Hợp tình hợp lý!"
Lời nói của Triển Hồng Ngọc như là nói cho ba người đại hán đầu trọc nghe, cả đám lại nhìn về phía Lục Thánh, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng cùng van xin.