Chương 545: Mừng Rỡ Như Điên
Chương 545: Mừng Rỡ Như ĐiênChương 545: Mừng Rỡ Như Điên
Lục Thánh bình tĩnh, đưa tay vỗ nhẹ lên vai đại hán đầu trọc.
Nhìn xem trên trán đại hán đầu trọc chảy xuôi từng giọt mồ hôi lạnh, Lục Thánh tùy ý nói: "Người có tham niệm là chuyện rất bình thường, ta có thể hiểu."
Đại hán đầu trọc tái nhợt nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: "Đa tạ đại nhân đã hiểu... À không, đã tha thứ."
Lục Thánh cũng không nói gì thêm, lấy ra Xích Tinh Long Văn Thương vẫn chưa dùng qua chậm rãi lắp ráp lại.
Xích Tỉnh Long Văn Thương đã tổn hại có chút nghiêm trọng, chủ yếu là do lúc trước Lục Thánh trấn thủ chiến tuyến không có bảo dưỡng nó tốt. Tuy nhiên cũng không sao cả, dù sao hắn rất nhanh sẽ đổi vũ khí.
Lục Thánh lắp ráp xong Xích Tinh Long Văn Thương, có hỏa diễm màu đỏ từ thân thương bay lên, sóng nhiệt xua đi hắc vụ chung quanh.
Cổ tay Lục Thánh nhẹ nhàng run rẩy một cái, Xích Tỉnh Long Văn Thương hóa thành một mũi tên đỏ mãnh liệt bay về phía vách đá chứa mỏ mật ngân.
Cú va chạm làm phát ra một tiếng nổ lớn, từng khối mật ngân to bự từ trong mỏ rơi xuống.
Lục Thánh quay đầu nhìn mấy người của tiểu đội Hổ Hạt còn đứng ngây ngốc tại chỗ, nhíu mày hỏi: "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Đến hỗ trợ ta thu thập mật ngân đi chứ."
"À vâng vâng..."
Bốn người của tiểu đội Hổ Hạt lúc này mới như tỉnh mộng, thở phào nhẹ nhõm.
Tài phú khổng lồ che mắt bọn họ, đắc ý vênh váo gần như mất mạng cả tiểu đội.
May mắn là Lục Thánh khoan dung độ lượng, cũng không có tức giận, nếu không thật sự không biết sẽ phát sinh hậu quả gì.
"Thật sự là kỳ quái!" Đại hán đầu trọc tát cho mình một cái, buồn bực nói: "Đừng nói là đi theo Lục đại nhân tiến vào, coi như không phải là Lục đại nhân, dù là ai mà dưới tình huống không bỏ ra một phần sức lực thì ta cũng không tiện lấy một chút trong mỏ mật ngân này. Vừa rồi sao ta lại giống như bị quỷ ám mà không biết xấu hổ như vậy nhỉ?"
"Lời đều đã nói ra rồi mà." Thanh niên anh tuấn cùng nam nhân trung niên đứng bên cạnh hắn cũng đồng ý gật đầu.
Nam nhân trung niên nhịn không được nên hỏi: "Có thể nào là do hắc vụ của tầng ba mươi không?"
"Có khả năng lắm."
"Các ngươi còn nói thầm cái gì vậy?" Triển Hồng Ngọc lạnh mặt đi tới chất vấn: "Không nghe Lục đại nhân hạ lệnh à?"
"À nghe nghe..."
Ba người lập tức giật mình, không ngừng hành động.
"Mẹ nó, vừa rồi thiếu chút nữa lại gây ra đại họa chọc Lục đại nhân tức giận."
"Lục đại nhân đã nói bỏ qua cho bọn họ, vậy mà bọn họ còn như ma xui quỷ khiến mà yên tâm thoải mái trò chuyện một hồi!
Thật sự là gặp quỷ rồi!
Ba người chợt cảm thấy địa quật tầng ba mươi này khắp nơi đều lộ ra sự quỷ dị, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng làm xong việc để sớm một chút rời khỏi nơi đây.
Ẩm!!
Lục Thánh lại lần nữa đem Xích Tinh Long Văn Thương ném thật sâu vào trong mỏ mật ngân, sau đó hung hăng khuấy động nó một chút, làm rơi xuống một lượng lớn mật ngân.
Mỏ mật ngân dày đặc này tỉnh khiết hơn trước đó rất nhiều.
Lục Thánh thúc đẩy tỉnh thần lực tiến hành bước đầu gia công mật ngân.
Thật ra đó chính là dùng tinh thần lực tách đi vỏ đá trên mật ngân, sau đó đè nén mật ngân lại và dùng hỏa diễm dung luyện.
Hắn đem từng khối mật ngân dung hợp lại để cố gắng trong một chuyến mang ra ngoài nhiều một chút.
Lục Thánh phụ trách gia công thô, còn đám người của tiểu đội Hổ Hạt phụ trách bỏ vào túi.
Tất cả túi bọn họ mang theo đều bị lấy ra, ngoại trừ một ít đồ vật cần thiết thì những đồ có giá trị không lớn đều bị vứt bỏ toàn bộ.
Lúc này bốn người của tiểu đội Hổ Hạt mới phát hiện Lục Thánh đã nhìn xa trông rộng.
Nếu không phải Lục Thánh yêu cầu bọn họ mang theo nhiều túi tiếp tế, vậy trên tay bọn họ hiện tại căn bản không có nhiều túi đựng đồ như "Vãi! Sớm biết thế này thì hai túi tiếp tế vừa rồi ta đã không đưa cho đám người Hồng Loa rồi, chúng có thể chứa rất nhiều mật ngân a."
"Đúng vậy, ta đã nói không nên để bọn họ vào sơn động mà."
Lục Thánh đột nhiên dừng lại động tác tay, bình tĩnh nhìn xem hai người đang nói chuyện.
Người trước là đại hán đầu trọc, Lục Thánh còn nhớ rõ người chủ động đề xuất chia sẻ túi tiếp tế trong sơn động chính là hắn.
Người sau là thanh niên anh tuấn, trong tiểu đội Hồng Loa có một người là bạn tốt của hắn, mà người đưa tiểu đội Hồng Loa vào sơn động cũng là hắn.
Hiện tại hai người này tựa hồ đã sớm đem sự hào phóng cùng nhiệt tình lúc đó ném ra sau đầu. Biểu hiện ra ngoài là sự ích kỷ cùng cay nghiệt thường ngày.
Rõ ràng trước khi tiến vào tầng ba mươi bọn hắn cũng không phải như vậy.
Đôi mắt Lục Thánh đột nhiên chớp động, tinh thần lực tùy ý phát tán ra ngoài.
Hắn ngoài ý muốn cảm giác được từng đạo thân ảnh của nhân loại đang từ bốn phương tám hướng chạy tới chỗ hắn.
"Đó chính là đám võ đạo cuồng nhân tiểm tu ở trong địa quật mà Triển Hồng Ngọc cùng La Chấn đã nhắc tới lúc trước sao?"
Lục Thánh dùng tinh thần lực do thám thì liền nhận thấy khí tức của những người này.
Quả thật bọn họ có chút bộ dáng tẩu hỏa nhập ma!
Tuy nhiên Lục Thánh cũng không quá để bọn họ ở trong lòng.
"Đến thì cứ đến, một lần giải quyết cho tiết kiệm thời gian, để trên đường trở về không phải nhảy ra từng cái làm phiền muốn chết." Lục Thánh thầm nghĩ, sau đó mạnh mẽ gia tăng cường độ sử dụng tỉnh thần lực.
Ẩm!!
Mỏ mật ngân hung hăng chấn động một cái, phát ra tiếng nổ lớn hơn trước.
Tại bên trong địa quật tầng ba mươi tràn ngập hắc vụ này, tiếng nổ có vẻ đặc biệt rõ ràng, nhanh chóng truyền đi rất xa, đem một ít tồn tại không biết trong bóng tối hấp dẫn tới.
Mà điều quỷ dị chính là tiểu đội Hổ Hạt lúc trước vô cùng cẩn thận, nhưng khi thấv Luc Thánh lúc này "†?o đan lớn mâ†" chủ đông hấn dẫn eÈừu hận mà bọn họ một chút cũng không có chú ý tới.
Bọn họ chỉ lo đem từng phần lại từng phần mật ngân đã được dung luyện nén chặt nhét vào trong túi, biểu tình mừng rỡ như điên, ánh mắt cực nóng.