Chương 546: Một Đám Võ Đạo Cuồng Nhân
Chương 546: Một Đám Võ Đạo Cuồng NhânChương 546: Một Đám Võ Đạo Cuồng Nhân
Ẩm!!!
Tiếng gầm yếu ớt đến từ một nơi xa xôi.
Trong bóng tối, một bóng người ngồi xếp bằng đột nhiên mở to hai mắt. Hai mắt hắn cực sáng, trong nháy mắt liền chiếu sáng bóng tối chung quanh.
Trong mắt hắn lại hiện đầy từng đạo tơ máu, nhìn qua rất là đáng sợ khiếp người.
Rầm rầm rầm...
Bóng người từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, chân hắn kéo ra lượng lớn xương trắng rải rác, có xương dị thú và cũng có xương nhân loại.
Đôi giày hợp kim màu đen trên chân bóng người giẫm nát từng khúc xương trắng. Hắn đem thân thể dán chặt vào vách đá bên cạnh, nhắm mắt lại tựa hồ đang nghe cái gì.
Ẩm!!
Tiếng nổ lại vang lên lần nữa, đôi mắt đỏ như máu của bóng người cũng lần nữa mở ra.
Hắn thông qua vách đá chấn động mà tìm được nơi âm thanh truyền đến rất chuẩn xác.
Bóng người liếm môi, trong mắt lộ ra khát vọng nồng đậm, trong miệng phát ra mấy từ.
"Thức ăn... thức ăn..."...
Mỏ mật ngân bị đám người cua tiểu đội Hổ Hạt hung hăng đào vào bên trong hơn một trăm mét vuông, cơ hồ tương đương với một nửa phòng học.
Đào đá và mật ngân, nung chảy và nén lại.
Tất cả túi mà tiểu đội Hổ Hạt mang đến đều đã chứa đầy, nhưng vẫn còn một đống lớn mật ngân.
Lúc này trên người bọn họ đều là bao lớn bao nhỏ, trong tay cũng ôm đầy túi.
Nhưng chỉ là có vẻ cồng kềnh chứ cũng không nặng nề. Dù sao bọn họ đều là tướng tỉnh cấp tông sư, chút trọng lượng này đối với bọn họ mà nói ra thật sự không tính là cái gì.
Lục Thánh nhìn xem mật ngân bị dung luyện thành khối lập phương mật ngân này ta sẽ dùng tỉnh thần lực để vận chuyển đi ra ngoài."
"Nhiều mật ngân như vậy trải qua rèn luyện, nếu đổi thành mật kim thì hẳn là cũng đủ cho ta chế tạo một thanh Nguyện Luân Đao."
"Cộng thêm trả nợ điểm công huân thì số mật ngân này đã bị đào hơn một nửa, lại phiền toái ta đi tìm một mỏ mật ngân khác mới được."
Nghĩ vậy Lục Thánh liếc nhìn bốn người của tiểu đội Hổ Hạt bị hắn kéo tới làm cu li, mở miệng nói: "Sau khi thuận lợi đi ra ngoài, ta sẽ cho toàn bộ tiểu đội các ngươi một phần hoa hồng. Các ngươi thấy thế nào?"
Bốn người của tiểu đội Hổ Hạt liếc nhau mội cái, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Số lượng mật ngân lớn như vậy, cho dù chỉ lấy một thành thì giá trị cũng không ít.
Mà bọn họ bỏ ra công sức chỉ là một chút thời gian cùng sức lực mà thôi.
"Đa tạ đại nhân hào phóng." Triển Hồng Ngọc có chút áy náy, rốt cuộc nàng vẫn kiên định lắc đầu từ chối: "Nhưng chúng ta thấy rất hổ thẹn nên sẽ không lấy."
Lục Thánh thản nhiên nói: "Ta mặc kệ các ngươi có thẹn hay không, nếu như ta muốn cho các ngươi thì các ngươi phải nhận lấy."
Thân thể Triển Hồng Ngọc khẽ run lên, vội vàng sửa lời: "Vâng, đa tạ đại nhân. Đại nhân khẳng khái!"
Bốn người của tiểu đội Hổ Hạt không ngừng cảm tạ, Lục Thánh lúc này mới hài lòng.
"Lòng tốt của kẻ mạnh không thể bị từ chối. Trước kia đều là người khác đối với ta như vậy, hiện tại xem như đến phiên ta đối với người khác như vậy." Có một loại sảng khoái khó hiểu trong lòng Lục Thánh.
"Đại nhân, chúng ta đi mau thôi." Triển Hồng Ngọc nhìn lướt qua chung quanh, thần sắc trở nên hơi ngưng trọng, nói."Ta có cảm giác nơi đây không quá thích hợp, vì vừa rồi khi chúng ta đào mỏ tạo ra âm thanh lớn như vậy, nhưng thậm chí ngay cả một con dị thú cũng đều không bị hấp dẫn tới."
"Nơi này dù sao cũng là địa quật tầng ba mươi, bình thường đều không có người xuống."
Ba người khác trong tiểu đội Hổ Hạt cũng phát hiện ra điều không đúng, vì khu vực này tràn ngập hắc vụ mà lại an tĩnh lạ thường, đến một chút âm thanh cũng không có. điều bất thường đang diễn ra.
Lục Thánh thì vẫn bình tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ thông minh trên tay, tùy ý nói: "Đợi thêm nửa phút nữa đi."
"Nửa phút nữa sao?"
"Ngài chờ gì vậy?"
Bốn người của tiểu đội Hổ Hạt chớp chớp con mắt, cảm thấy không rỡ nguyên do.
Nhưng nếu Lục Thánh đã nói như vậy thì bọn họ chỉ có thể làm theo hắn.
Cả đám liền đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Nửa phút trôi qua trong nháy mắt.
Cơ hồ khi một giây cuối cùng vừa mới nhảy qua, hắc vụ bên cạnh bọn họ đột ngột cuồn cuộn lên.
Cạch cạch cạch cạch...
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng bước chân di chuyển rất nhanh.
"Có người sao?"
Bốn người của tiểu đội Hổ Hạt trong nháy mắt liền khẩn trương lên, từng người đều cầm chặt vũ khí lạnh tùy thân của mình, đưa mắt về hướng phương âm thanh truyền đến như lâm đại địch.
Nhưng tiếng bước chân rất nhỏ này rất nhanh lại từ nơi khác truyền đến.
Phía trước, phía sau, bên trái, bên phải, ...
Khắp nơi đều là tiếng bước chân nhanh chóng di chuyển tới gần bọn họ, chúng đến từ bốn phương tám hướng bao vây bọn họ, hắc vụ theo đó mà bị quấy nhiễu.
Trong hắc vụ, một bóng người cao gầy lặng lẽ xuất hiện.
Sau đó không tới không tới hai cái hô hấp, xung quanh bọn họ đã đứng đầy bóng người, thoáng cái đã bao vây bọn họ lại.
Tùy ý đếm qua thì nhân số không dưới ba mươi người. Những người này diện mạo khác nhau nhưng trên mỗi người đều có khí chất âm trầm, dáng người cao gầy, làn da trên mặt và trên người hiện ra màu trắng bệch như đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, hai mắt lại đỏ thẫm sung huyết.
Ouần áo trân thân những người nàv ñna rách rưới rất nhiều naười đã không thể nhìn ra bộ dạng quần áo vốn có.
Những người này giống như những người tị nạn, tựa như những con thú hoang hay những thây ma, quái vật du đãng.
Nhưng hết lần này tới lần khác khí huyết trên thân nhữn người này lại vô cùng tràn đầy, tinh khí trên đỉnh đầu bốc lên tận trời như khói báo động.
Rõ ràng bọn hắn đều là võ đạo tông sư chân chính!