Chương 547: Đông Phương Chỉ Tỉnh, Lô Ma Ưng
Chương 547: Đông Phương Chỉ Tỉnh, Lô Ma ƯngChương 547: Đông Phương Chỉ Tỉnh, Lô Ma Ưng
Sắc mặt bốn người của tiểu đội Hổ Hạt rốt cục đã hoàn toàn thay đổi.
Bọn họ trở nên khiếp sợ, thân thể theo bản năng lui về phía sau từng bước một.
"Tất cả bọn hắn đều là võ đạo tông sư!"
"Nói nhảm gì vậy? Nếu bọn hắn không phải tông sư thì có thể sống ở đây lâu như vậy sao?"
"Phỏng chừng toàn bộ võ đạo cuồng nhân từ tầng hai mươi lăm đến tầng ba mươi đều tới đây."
Triển Hồng Ngọc sắc mặt khó coi, nói: "Kẻ tập kích tiểu đội Hồng Loa đoán chừng chính là những tên này."
"Chết tiệt! Đám súc sinh này ngay cả người một nhà cũng đều ăn, từ lúc nào bọn hắn đã hiểu được phối hợp mà bắt đầu hành động tập thể?"
"Bình thường loại tình huống này chỉ có thể là một khả năng." Một giọng nói từ bên tai bốn người của tiểu đội Hổ Hạt vang lên, bọn họ liền quay đầu nhìn lại.
Bọn họ chỉ thấy Lục Thánh vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, ánh mắt hắn đang nhìn về một phương hướng, thản nhiên nói ra: "Trong những người này xuất hiện một người có thực lực tuyệt đối đang thống soái bọn hắn. Đó là vua của bọn hắn!"
Bốn người Triển Hồng Ngọc lập tức ngẩn người. Một giây sau, tiếng vỗ tay thanh thúy từ vị trí ánh mắt Lục Thánh truyền ra.
Đám hắc vụ nhanh chóng tản ra, một đạo thân ảnh thon dài cao ngất từ trong hắc vụ đi ra.
Đó là một Thanh niên có khuôn mặt trắng bệch, hai gò má hơi lõm, đôi mắt hiện ra màu đỏ yêu dị, hắn vẫn duy trì động tác vỗ tay xuất hiện trước mặt đám người Lục Thánh.
Trên người hắn mặc trang phục chiến đấu cùng giày chiến hợp kim cũ kỹ, cách ăn mặc thoạt nhìn không có bao nhiêu khác biệt so với bọn người Lục Thánh.
Trên cổ tay hắn còn thậm chí còn đeo đồng hồ thông minh tương tự, chỉ là kiểu dáng có vẻ cũ kỹ hơn rất nhiều.
Thanh niên này mỉm cười, nhìn Lục Thánh nói: "Ngươi thông minh nhất và cũng cường đại nhất, cho nên máu thịt của ngươi là ngon miệng nhất. Ăn thịt ngươi ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn." Thanh niên nói chuyện với ngữ khí tự nhiên tùy ý, phảng phất như ăn thịt người trong mắt hắn chỉ là một chuyện cực kỳ bình thường.
Khi nghe được lời này của hắn, trên mặt những tên võ đạo cuồng nhân chung quanh cũng lộ ra vẻ khát vọng.
Trong bọn hắn có tên khàn khàn mở miệng nói: "Lô Ma Ưng, tiểu tử này có thể thuộc về ngươi, nhưng bốn người kia phải để lại toàn bộ cho chúng ta."
"Tất nhiên!" Thanh niên cười nói: "Ta luôn luôn chỉ ăn món ngon nhất."
Những người này tùy ý nói chuyện, ánh mắt quét tới quét lui trên thân năm người Lục Thánh, tựa như một đám thực khách đang cầm dao rĩa, trao đổi nên phân phối như thế nào đối với thức ăn đang bày trên bàn.
Bốn người của tiểu đội Hổ Hạt đầu đầy mồ hôi, siết chặt vũ khí lạnh trong tay.
Nam nhân trung niên luôn luôn trầm mặc ít nói bỗng nhiên thình lình mở miệng nói: "Lô Ma Ưng, ngươi chính là Đông Phương Chỉ Tinh lần trước!"
Lời nói của nam nhân trung niên giống như một tảng đá rơi vào hồ nước, kích khởi lên từng đợt sóng. Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt dừng ở trên người hắn.
"Lão Tề, ngươi biết người này à?" Đại hán đầu trọc mở to hai mắt nhìn nam nhân trung niên, hỏi.
Nam nhân trung niên gật đầu, trầm giọng nói: "Các ngươi tiến vào khu tướng tỉnh tương đối muộn, cho nên rất nhiều chuyện đều không biết."
"Khi đó quân khu phía đông còn chưa có Thất Diệu, chỉ có mấy vị thiên tài có thực lực cao cấp nhất được xưng là Đông Phương Chỉ Tỉnh, tên Lô Ma Ưng này chính là một trong số đó."
"Lúc ấy hắn lấy chiến lực 13 sao để đứng vào tổng bảng tướng tinh phía đông. Tuy nhiên mười mấy năm trước trong một lần đi làm nhiệm vụ trấn áp địa quật bạo động tập thể cỡ lớn thì hắn đã mất tích."
"Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên là trốn ở chỗ này, dựa vào thôn phệ máu thịt tông sư đồng tộc để sống tạm."
Nam nhân trung niên nói xong lời cuối cùng thì ngữ khí trở nên cực kỳ phức tạp, cảm khái.
Những người khác trong tiểu đội Hổ Hạt vốn đã sắc mặt khó coi nay lại khó coi lên một tầng. Thiên Kiêu đã từng.
Mười mấy năm trước chiến lực của Lô Ma Ưng đã đạt tới đại tông sư đỉnh phong 13 sao, so với Lục Thánh thể hiện trước đó còn mạnh hơn nửa Sao.
"Mười mấy năm trước chiến lực của Lô Ma Ưng đã là 13 sao, hiện tại hắn sẽ đáng sợ cỡ nào đây?" Đại hán đầu trọc lẩm bẩm hỏi.
Triển Hồng Ngọc nhìn thần sắc bình tĩnh của Lục Thánh một cái, sau đó hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: "Chưa chắc hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, vì mười mấy năm rồi hắn không có được đầy đủ tài nguyên bổ sung, khí huyết cũng trượt xuống, hiện tại chiến lực của hắn tất nhiên đã không còn ở đỉnh cao."
Những người khác đều ngẩn ra, cẩn thận ngẫm lại hình như đúng là đạo lý này mà biểu tình nhất thời buông lỏng.
Thanh niên đứng ở xa xa lại tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời mà ôm bụng cười ha hả.
"Ha ha ha ha, ta không có đủ tài nguyên bổ sung sao?"
"Các ngươi là đang cố ý trêu chọc ta đấy à?"
Thanh niên cười đến nước mắt đều chảy ra, chỉ vào đám người Triển Hồng Ngọc, lớn tiếng nói: "Các ngươi không phải chính là lương thực tốt nhất của ta sao?"
"Các ngươi nói xem địa quật tầng ba mươi này vì sao lại có số lượng dị thú ít như vậy?"
"Tại sao chứ? Ha ha ha ha..."
Tiếng cười điên cuồng của thanh niên vang lên trong hắc vụ, truyền ra rất xa trong địa quật trống trải.
Những tên võ đạo cuồng nhân đứng bên cạnh hắn cũng lộ ra nụ cười trêu tức, bọn hắn nhìn xem Triển Hồng Ngọc giống như đang nhìn một tên hề vô tri.
Bốn người của tiểu đội Hổ Hạt khó khăn lắm mới tìm được chút an ủi thì trong nháy mắt liền bị đánh cho nát bấy.
Cả đám sắc mặt trắng bệch, ngay cả đứng thẳng cũng đứng không vững.