Chương 589: Lục Thánh Lộ Diện
Chương 589: Lục Thánh Lộ DiệnChương 589: Lục Thánh Lộ Diện
Bất tri bất giác chiếc xe đã đến sân thi đấu.
Các cuộc thi lớn ở miền Đông trước đây đều được tổ chức ở đây.
Lúc này bốn phía võ trường đã ngồi đầy người, chỉ có quan quân mới có tư cách đến hiện trường quan sát trận thi đấu này.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có trực thăng chiến đấu bay qua.
Một võ trường lớn như vậy mà bốn phía không có một mảnh bông tuyết rơi xuống.
Bởi vì tất cả bông tuyết còn chưa rơi xuống đất thì đã bị khí huyết tỏa ra từ trên người vô số võ giả làm cho bốc hơi.
Phía trên võ trường còn treo một cái màn hình siêu lớn.
Thời điểm Lục Thánh xuống xe hắn liền phát hiện có vài cái máy quay phim nhắm ngay mình, sau đó mặt của hắn ngay lập tức đã hiện ra ở trên màn hình siêu lớn của võ trường.
Lục Thánh nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên màn hình siêu lớn mà cảm thấy rất khó diễn tả cảm xúc, dù sao hắn cũng không biết nói gì.
Sau đó Lục Thánh liền thấy bốn phía võ trường lập tức xôn xao, vô số ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
"Tướng tỉnh bảng kìa!"
"Thật á? Ở đâu? Ở đâu?"
"Ngươi nhìn xuống thì có thể thấy cái rắm gì? Người ta cũng không có ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn đi!"
Vô số binh sĩ mặc trang phục tân binh màu lam tranh nhau đứng lên.
Nhìn xem khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Thánh hiện ra trên màn hình lớn, khuôn mặt bọn họ liền lộ ra sự kích động cùng sùng bái.
Trong đám người, có một thanh niên cạo trọc, làn da ngăm đen, khuôn mặt gầy gò nhưng có thần.
Khi hắn nhìn thấy Lục Thánh xuất hiện trên màn hình lớn trước mặt, môi hắn run rẩy một chút, vẻ mặt kích động nói không nên lời.
Hắn rất vui mừng nhưng lại cố gắng dằn xuống cảm xúc.
Bên cạnh hắn là một nam nhân đeo kính, nhìn qua có mấy phần tân binh văn nhưởữc đang cùnna mấv naười bên ceanh lớn tiếng kêu la: "Đó là Diễm Dương Đông Khu, Lục Thánh đại nhân, cũng là bạn học cấp ba của Lưu Khải Minh, còn là huynh đệ tâm giao của hắn."
"Khoác lác quá đi! Làm sao có thể chứ?"
"Người ta là đại cao thủ võ đạo cấp tám, làm có thể làm huynh đệ với một tên tân binh được?"
"Chết cười ta mất! Ngươi thật sự là cái gì cũng dám nói a!"
Mấy người bên cạnh cười to, tân binh văn nhược liền gấp, cố gắng tranh luận: "Ta không có khoác lác! Lưu Khải Minh còn cho ta nhìn xem ảnh chụp của hắn với Diễm Dương Đông Khu, cả hai có dáng dấp giống nhau như đúc!"
"Không tin thì các ngươi bảo hắn lấy ảnh ra mà nhìn!"
Nói xong tân binh văn nhược mãnh liệt đi tới chỗ một nam thanh niên.
"Lưu Khải Minh, mau đưa ảnh chụp ra! Nhanh lên!"
Lưu Khải Minh mím môi, chậm rãi lắc đầu nói: "Không phải đâu, ngươi lầm rồi, ta nào có quen biết vị đại nhân vật này."
"Ngươi trước đó đã nói với ta là ngươi có một vị huynh đệ tốt nhất tên là Lục Thánh, về sau ngươi còn muốn làm tướng quân cơ mà!" Tân binh văn nhược liền gấp, nói.
Lưu Khải Minh thản nhiên nói: "Ta khoác lác ấy mà! Ngươi còn không cho ta khoác lác sao?"
"Vậy cái ảnh chụp kia đâu? Ngươi đưa ra cho ta!"
"Ta xóa rồi!"
"Cái đệt!!!"
Tân binh văn nhược triệt để hai mắt trợn tròn.
Dưới sự chế giễu của đám người chung quanh, hắn ỉïu xìu ngồi xuống, thỉnh thoảng còn oán hận trừng mắt Lưu Khải Minh.
Lưu Khải Minh thì lại nhắm mắt làm ngơ, hắn bình tĩnh nhìn xem màn hình lớn cho đến khi gương mặt quen thuộc mang theo vài phần lạ lẫm kia biến mất thì hắn mới hạ xuống tầm mắt.
Lưu Khải Minh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và ấn mở màn hình.
Nhìn xem ảnh hai thiếu niên ôm vai cười to bên trên màn hình, trong lòng hắn lặng yên suy nghĩ: "Ta chỉ là tảng đá bên trong vũng bùn thì làm sao có thể cùng tỉnh tú trên trời làm huynh đệ chứ! Đó chẳng phải là để cho người ta cười đến rụng răng sao?"
"Ta có thể thường xuyên ngẩng đầu nhìn hắn như vậy đã đủ rồi!" Lưu Khải Minh nhấn tắt màn hình, yên lặng ngồi trên ghế không nói một lời. ...
"Quân khu phía Đông chúng ta đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện một vị thần tượng toàn quân dạng này."
Trên đài quan sát cao nhất của võ trường, một lão nhân tóc bạc mặc một thân quân trang, đủ loại huân chương treo đầy nửa bên vai, hắn uy nghiêm nhìn xem toàn trường bạo động khi Lục Thánh xuất hiện, trên mặt hắn lộ ra một tỉa vui mừng cùng cảm khái nhàn nhạt, khẳng định một câu: "Đây chính là chuyện tốt."
Ở đây có năm vị tư lệnh đại tướng của quân khu phía Đông, ngồi giữa nằm vị này là tổng tư lệnh nguyên soái lão nhân tóc bạc này.
Lúc này có người gật đầu nói: "Trên chiến trường không đề xướng việc võ dũng cá nhân, nhưng lúc bình thường nó lại có thể mang đến tác dụng khích lệ cùng xúc tiến cực lớn đối với toàn bộ quân khu."
"Vị Lục Thánh này chính là một con dê đầu đàn vô cùng tốt, thậm chí hắn còn có khả năng dẫn đầu quân khu phía Đông chúng ta đánh tới top 3 diễn võ toàn quân khu lần này, rất đáng giá để chúng ta dựng hắn lên làm thần tượng điển hình."
"Nếu đã như vậy thì không bằng dứt khoát tác thành cho hắn lên sân khấu một lần thật tốt!"
Lão nhân tóc bạc đôi mắt chớp động, nhìn về phía người nói chuyện, hỏi: "Ngươi có ý tưởng gì hay không?"
Người vừa đề nghị chính là tư lệnh Hạ Định Quân, hắn cười cười nói: "Ta có ý nghĩ là..."