Chương 651: Có Điềm Lạ
Chương 651: Có Điềm LạChương 651: Có Điềm Lạ
Lúc này nam nhân uy nghiêm của Trần gia gương mặt đã sớm như màu đất, một câu cũng không dám nói.
Nam nhân mặc âu phục trắng đứng trong đám người, còn có Chu Dục Minh của Chu gia thì lại càng sợ tới mức cả người run rẩy.
Bọn hắn vốn tưởng rằng Lục Thánh nhiều nhất chỉ là một gã võ đạo tông sư bình thường, nào nghĩ tới hắn vừa ra sân liền là một vị đại tướng quân bộ.
Những người còn lại càng là không có gì để nói, từng người cúi đầu không dám nhìn thẳng Lục Thánh.
"Ha ha ha ha."
Khuôn mặt già nua của Trần Tĩnh Nam tuy cười mà còn khó coi hơn so với khóc, gượng gạo nói: "Thì ra là một hồi hiểu lầm. Chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Lục Thánh liếc hắn một cái, vốn định nói gì đó thì lại cảm thấy không có ý nghĩa, do đó liền xoay người rời đi.
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, tiết kiệm thời gian cho hắn khỏi phải động thủ, dù sao mục đích của hắn đêm nay đã đạt được.
Vả lại Trần gia cũng chỉ làm cho người ta chán ghét, chứ cũng không có gì quá đáng, Lục Thánh không cần thiết phải bức bọn hắn đi vào chỗ chết.
Trong trang viên, Hà Linh Tố đứng một mình ở khu vực trung tâm.
Hôm nay nàng đã bị chấn động thật sự quá lớn, lớn đến mức đầu óc của nàng đã sớm mơ hồ như rơi vào trạng thái chết máy.
Lục Thánh chậm rãi đi tới trước mặt Hà Linh Tố, nhìn nàng ngây ngốc mà nửa đùa nửa thật nói: "Mọi chuyện kết thúc rồi, chúng ta cũng nên rời đi."
Hà Linh Tố gật đầu, đi theo sau Lục Thánh ra ngoài phòng tiệc.
Trong đám người phía sau bọn họ, một nữ nhân trung niên nắm chặt hai tay, vẻ mặt giấy giụa do dự.
Rồi nàng bỗng nhiên cắn răng một cái, giậm chân nhanh chóng đuổi theo bọn họ. ...
Lục Thánh đứng dưới ánh đèn nhìn xem bầu trời đêm. Nữ nhân trung niên phía sau nàng đang không ngừng hô: "Linh Tố! Linh Tốt"
Hà Linh Tố y như không nghe thấy mà nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Thánh, nói: "Đi thôi."
Lục Thánh gật đầu, hai người cứ như vậy sóng vai, không mục đích đi về phía trước.
Hai bên đường có hai hàng đèn đường, ánh đèn đường chiếu xuống làm cho phía sau hai người Lục Thánh kéo ra hai cái bóng thật dài.
Lục Thánh liếc nhìn Hà Linh Tố một cái.
Hôm nay nàng mặc một bộ trang phục dạ hội hở vai.
Thời tiết tháng một quả thực là làm khó cho võ giả cấp hai như nàng, để cho nàng ở trong gió lạnh bị lạnh đến run rẩy.
Lục Thánh dứt khoát cởi áo khoác âu phục của mình ra, tiện tay khoác lên người Hà Linh Tố.
Thân hình Hà Linh Tố dừng lại, nhẹ nhàng cảm tạ một tiếng: "Cám ơn.".
Lục Thánh mỉm cười, lắc đầu nói: "Ta là đại tông sư cấp tám, dù để trần cánh tay đứng ở trong tuyết - 40 độ suốt một ngày một đêm mà cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Cho nên hiện tại đối với ta mà nói không tính là cái gì"
"Ý cảu ta không phải là chuyện quần áo." Hà Linh Tố trừng Lục Thánh một cái.
Lục Thánh ngẩn ra rồi gật đầu nói: "Không có gì."
Hà Linh Tố trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, cúi đầu nói: "Ngươi nói đúng, thân tình giả dối đối với ta mà nói căn bản không có ý nghĩa."
"Hơn hai mươi năm qua ta và cha ta đều như vậy. Dù là hai mươi năm sau hay ba mươi năm sau dù không có bà ấy thì cha con ta vẫn có thể sống rất tốt."
"Ta đã từng... Thật ngu ngốc."
"Đây mới là Hà Linh Tố mà ta biết." Lục Thánh cười nói: "Nội dung của vở kịch hôm nay mà ta sắp xếp cho ngươi thì ngươi thấy thế nào?"
Hà Linh Tố liếc Lục Thánh một cái, lầm bầm nói: "Nhân vật chính căn bản là ngươi a! Phỏng chừng ngày mai hơn nửa tỉnh Kinh Đô đều sẽ biết đại tướng Lục Thánh của quân khu phía đông đại náo thọ yến của Trần gia!"
"Đây chính là hiệu quả mà ta muốn đạt được." Lục Thánh cúi đầu tự nói môt† cÂu. "Ngươi vừa nói cái gì vậy?" Hà Linh Tố không nghe rõ nên hỏi.
"Không có gì." Lục Thánh tùy ý lắc đầu, nói: "Kỳ thật ta lúc bình thường không phải như vậy."
"Ta từ trước đến nay đều là một người rất giảng đạo lý, khiêm tốn vui vẻ. Hôm nay xem như là ta phá lệ vì ngươi đó."
Hà Linh Tố liếc nhìn Lục Thánh rồi nhanh chóng đi về phía trước hai bước, làm ra bộ dáng không muốn nghe hắn nói nhảm.
Lục Thánh cười cười, giẫãm lên cái bóng của Hà Linh Tố từng bước đi về phía trước.
Dần dần ý cười trên mặt hắn chậm rãi thu liễm, biểu tình cũng trở nên nghiêm nghị.
Từ khi Lục Thánh lấy thân làm mồi nhử dụ giết đám võ giả của Hắc Ma Xã, rồi lại dùng phân thân ý chí giết chết Liên Tố, sau đó bôn ba ngàn dặm cố ý náo loạn Trần gia, Lục Thánh tự nhận kế hoạch của mình đã chế định phi thường hoàn mỹ.
Vô luận là thể diện hay các mặt khác thì Lục Thánh đều cân nhắc tới, các bước kế hoạch cũng được hắn thực hiện rất thuận lợi, nhưng hắn không biết tại sao trong lòng mình vẫn luôn có một loại cảm giác lo sợ bất an, giống như có chỉ tiết cực kỳ quan trọng nào đó đã bị hắn bỏ qua.
Mặc dù Lục Thánh đã phạm phải một sơ suất rất lớn, nhưng bảy cái tế bào Bất Diệt ở giữa trán của hắn vẫn im lặng, không hề truyền đến bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào.
Sau khi đi ra khỏi trang viên của Trần gia, Lục Thánh cũng đã kiểm tra tư liệu trong kho tài nguyên Hỏa Chủng một lần nữa và nhận thấy không có vấn đề gì, chỉ là hắn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
"Hi vọng chỉ là ta suy nghĩ nhiều." Lục Thánh lắc đầu, thầm nhủ.
Sau đó hắn hướng về phía trước Hà Linh Tố hô lên một tiếng: "Hà Linh Tố, ngươi tới đây tâm sự với ta về phương thuốc tiếp theo nào!"
"Thật sao?" Hà Linh Tố quay đầu lại hỏi.
Đôi mắt của nàng sáng rực như vì sao trên trời, hấp tấp chạy về phía Lục Thánh. ...