Chương 652: Nội Tình Khủng Bố
Chương 652: Nội Tình Khủng BốChương 652: Nội Tình Khủng Bố
Tại cửa trang viên Trần gia, Trần Tĩnh Nam phất phất tay bảo nữ nhân trung niên kia lui ra.
Sau đó hắn than nhẹ một hơi, đi tới bên cạnh Khương Hà, nói: "Đoán chừng là không có hy vọng gì."
Chuyện về Lục Thánh và Hà Linh Tố thì Trần Tĩnh Nam đã hoàn toàn hiểu rõ.
Đơn giản là cháu gái nào đó của hắn lúc còn trẻ không hiểu chuyện nên đã cùng một người bình thường yêu nhau kết hôn, sau đó bị áp lực gia tộc bức bách mà vứt chồng bỏ con trở về gia tộc.
Sau khi trở về nàng được gả cho người khác và cũng dần dần tỉnh ngộ, hối hận chuyện lúc trước.
Mấy tộc nhân có quan hệ tốt cân nhắc nên xóa bỏ hai vết nhơ này như thế nào, do đó hai mươi năm qua ngoài sáng trong tối vẫn vụng trộm hãm hại hai cha con Hà Linh Tố.
Nhưng bọn hắn chưa từng nghĩ tới hai cha con Hà Linh Tố cũng không chịu thua kém mà mạnh mẽ dốc sức làm ra một phen sự nghiệp trong ngành dược phẩm.
Đám người này hãm hại không thành và lại thấy có lợi, cho nên đã nghĩ tới việc mời chào Hà Linh Tố trở về, nhân tiện nuốt sạch sản nghiệp của cha con nàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác trong sản nghiệp này còn có một vị đại nhân vật siêu cấp nâng đỡ, và vị đại nhân vật siêu cấp đó chính là Lục Thánh.
"Đại sản nghiệp lại còn có rễ sâu cành tốt, dù có gặp phải phiền toái như thế nào thì cũng chẳng sao." Trần Tĩnh Nam phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu nói: "Lần này xem như ta có vận khí tốt khi có ngươi ở đây, nếu không Trần gia chúng ta thật sự là tai ương ngập đầu."
Khương Hà thản nhiên nói: "Phúc họa luôn luôn gắn bó với nhau, vừa vặn ngươi có thể nhân cơ hội này chỉnh đốn lại gia tộc của ngươi một phen."
"Đúng là ta nên chỉnh đốn lại gia tộc của ta một chút." Trần Tĩnh Nam trịnh trọng gật đầu nói.
Hai người bọn hắn đang trò chuyện thì một đám quân nhân từ trong trang viên đi ra, bước chân chỉnh tề, giày chiến hợp kim giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng vang thanh thúy.
Măc dù đám auân nhân này ó nhân eế không nhiều! nhưng lai làm cho người ta có một loại cảm giác thiết huyết túc sát, người bình thường căn bản không dám tới gần, cho dù là đưa tiễn cũng chỉ là đi theo phía xa.
Người dẫn đầu đám quân nhân này chính là Đỗ Lân Tuấn trên vai đeo bảy ngôi sao vàng rực rỡ.
Khi nhìn thấy Đỗ Lân Tuấn đi ra, Trần Tĩnh Nam và Khương Hà vội vàng đi tới chào hỏi.
"Bái kiến Đỗ thượng tướng!"
"Tướng quân không ở lại lâu sao? Dạ tiệc chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà."
"Không được, quân bộ còn có việc." Đỗ Lân Tuấn lắc đầu từ chối.
Hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn giải thích cho Trần Tĩnh Nam: "Trần lão gia, chuyện hôm nay ngươi chớ trách ta không kịp đứng ra. Thành thật mà nói ta cũng không nghĩ tới ta sẽ ở chỗ này gặp được Lục Thủ Tọa. Ta phải cẩn thận quan sát thì mới dám xác nhận."
Trần Tĩnh Nam vội vàng xua tay, nói: "Đỗ thượng tướng cứ nói đùa, hôm nay nếu không có ngài ra mặt thì Trần gia chúng ta thật sự không biết sẽ là hoàn cảnh như thế nào."
Tuy rằng Trần Tĩnh Nam lớn hơn Đỗ Lân Tuấn vài tuổi, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là tông sư mà thôi, Đỗ Lân Tuấn còn là thượng tướng quân bộ quyền cao chức trọng, mà hắn chỉ là một gã tộc trưởng thế gia, hắn và Đỗ Lân Tuấn hoàn toàn không phải cùng một cái cấp bậc.
Lần này Trần Tĩnh Nam có thể mời Đỗ Lân Tuấn tới đây vẫn là nhờ dính hào quang của người bạn cũ Khương Hà. Đỗ Lân Tuấn có thể đặc biệt giải thích với hắn vài câu đã là cực kỳ nể tình.
Khương Hà cũng nói: "Lần này thật sự cảm ơn Đỗ thượng tướng."
Đỗ Lân Tuấn gật đầu, lộ ra thần sắc cân nhắc nói: "Trước khi diễn vỡ toàn quân khu khai mạc, có một số việc còn thuộc về giai đoạn tạm thời giữ bí mật, ta cũng không thể tiết lộ quá nhiều với các ngươi. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết Lục Thủ Tọa cường đại vượt xa sự tưởng tượng của các ngươi."
Đỗ Lân Tuấn nhìn Khương Hà một cái, ý vị thâm trường nói ra: "Hiện tại trong quân bộ có không ít người xem trọng Lục Thủ Tọa, vì trong tương lai ngài có thể sánh vai với vị đứng đằng sau Khương lão ngươi."
Những lời này của Đỗ Lân Tuấn để cho thân thể Khương Hà hung hăng run lên, Trần Tĩnh Nam đứng bên cạnh trên mặt càng lộ ra biểu tình kinh hãi.
Khương Hà là phó chủ tịch của tổng bộ hiệp hội võ giả tỉnh Kinh Đô, vâv đai nhân vât đứng ở nhía eaui hắn có thể là ai2 Đương nhiên chính là hội trưởng đương nhiệm của tổng bộ hiệp hội võ giả, là một trong tam đại võ đạo thánh giả của Long quốc, Võ Thánh cấp 9 Đàm Trung Ngọc.
Ý của Đỗ Lân Tuấn chính là Lục Thánh ngày sau rất có khả năng vấn đỉnh Võ Thánh Cảnh cấp 9!
Hơn nữa đây cũng không phải là loại tin đồn khoa trương, mà xác thực là Lục Thánh được rất nhiều đại lão quân bộ coi trọng.
Híttt...
Trần Tĩnh Nam nhịn không được nên hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt hắn hiện ra từng đợt chấn động.
Trần Tĩnh Nam vốn tưởng rằng mình đã đánh giá cao thân phận của Lục Thánh, nhưng hiện tại hắn mới phát hiện nội tình chân thật của Lục Thánh so với sự tưởng tượng của mình còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.
Đợi một thời gian nữa nếu như thật sự có một ngày như Đỗ Lân Tuấn nói, vậy Trần gia của hắn sẽ không thể sống được nữa.
Dù cho Lục Thánh đã quên chuyện hôm nay nhưng tự nhiên sẽ có vô số người ủng hộ Lục Thánh mà tranh nhau nhào tới, nghiền nát Trần gia từng can đảm cùng Võ Thánh gây ra chuyện không vui giống như đạp lên một con sâu kiến.
Nhưng nếu như Trần gia có thể sớm giao hảo với Lục Thánh thì...
Trong đầu Trần Tĩnh Nam lập tức nhớ tới cô cháu gái khác họ của mình vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục Thánh trước đó.
"Hiện tại nếu ta bù đắp thật tốt thì chưa chắc Trần gia của ta không có cơ hội."
Vừa nghĩ như vậy Trần Tĩnh Nam liền nhịn không được mà cảm thấy bức thiết cùng kích động.
"Được rồi, ta đã nói hết lời nên ta sẽ đi trước." Đỗ Lân Tuấn đội lên mũ quân đội, chào một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trần Tĩnh Nam vội vàng bước nhanh đuổi theo, nói: "Để ta tiễn Đỗ thượng tướng một đoạn!"
Lúc này chỉ còn lại một mình Khương Hà đứng lặng tại chỗ. Trong đầu hắn vẫn không ngừng quanh quẩn những lời vừa rồi của Đỗ Lân Tuấn.
Khương Hà thật sự không cách nào tưởng tượng, vị thiếu niên lúc trước chỉ mới hiển lộ thiên tư cao chót vót kia rốt cuộc đã làm như thế nào mà trong thời gian ngắn có thể đạt tới độ cao như bây giờ.
Quả thực là kinh thế hãi tục! "Vô luận như thế nào ta cũng phải báo cáo cho Võ Thánh đại nhân biết. Mà có lẽ ngài đã biết rồi."
Khương Hà lắc đầu nói, thân hình hắn lóe lên rồi biến mất trong màn đêm và không hề chào hỏi một ai.....