Mặc dù tu vi của năm người này khác biệt, lại kết nghĩa kim lan, ở trong Huyền Minh Uyên kiếm ăn đã vài chục năm.
- Nguyên lai các ngươi muốn câu cá ở đây...
Phương Tịch cười ha ha:
- Xem như ta chiếm bảo địa của các ngươi, liền mời các ngươi một bữa, cũng coi như trả nhân quả.
Mạnh Chu Tử đang muốn cự tuyệt, liền thấy Chu Hoành nháy mắt, lập tức đổi giọng:
- Như vậy... Đa tạ tiền bối.
Phương Tịch vỗ tay, để khôi lỗi xử lý tốt hắc xà, hắc ngư bưng lên bàn, lại mở một vò linh tửu.
Hai người Chu Hoành còn tốt, Đào Chỉ Lan không khỏi kinh hãi:
- Đây là yêu thú cấp ba... Hắc Thủy Huyền Xà khó giết nhất, thế mà cũng bị làm thành món ăn...
- Chư vị thích là được.
Phương Tịch giơ ly rượu lên:
- Mời!
Nguyên Anh mời rượu, những tu sĩ này tự nhiên không dám cự tuyệt, nhao nhao uống một hơi cạn sạch.
Qua ba lần rượu, lại bàn luận một vài chuyện, mấy người kia liền tương đối buông lỏng.
Phương Tịch biết được, năm người này kết bạn đến Huyền Minh Uyên, chủ yếu là vì gom góp tài nguyên tu hành.
Không nói linh vật Kết Đan của hai Trúc Cơ, huynh trưởng của bọn hắn tuổi còn trẻ đã đến Kết Đan hậu kỳ, còn muốn ngưng kết Nguyên Anh, nếu không đến Huyền Minh Uyên, chỉ sợ ngày sau táng gia bại sản cũng mua không được linh vật Kết Anh.
- Hắc Thủy Tông trăm năm tổ chức một lần buổi đấu giá lớn, linh vật Kết Anh như Hóa Anh Đan, Ngưng Anh Đan thường xuyên xuất hiện...
Đào Chỉ Lan cảm khái một câu, bỗng nhiên ý thức được cái gì, ngược lại nói:
- Mặc dù Quỷ Môn Tiều là nơi ít nguy hiểm nhất trong bốn đại hiểm địa, nhưng không cẩn thận cũng sẽ thân tử đạo tiêu... Nghe nói năm ngoái, có người ở Mê Vụ Hải đụng phải một yêu thú cấp bốn độ Hóa Thần thiên kiếp cấp năm, bị dọa đến chạy trối chết...
Trong lòng Phương Tịch yên lặng cười một tiếng, biết tiểu đội này khả năng có chút tích súc, Đào Chỉ Lan không muốn nói chuyện nhiều, sợ mình sinh tâm giết người đoạt bảo.
Bất quá hắn ngược lại hứng thú với yêu thú Hóa Thần:
- Lại còn có đại yêu Hóa Thần kỳ? Huyền Minh Uyên này thật hung hiểm không gì sánh được nha...
- Đúng vậy... Hải Nhãn chi địa ở hạch tâm Huyền Minh Uyên càng như vậy, dù sao Huyền Minh Trọng Thủy này, cũng không biết tương liên với thủy mạch nào, trong đó nguy hiểm trùng điệp, mặc dù là tu sĩ Hóa Thần, cũng không dám xâm nhập hải nhãn dò xét...
Chu Hoành cười giải thích, bắt đầu nói bóng nói gió hỏi mục đích Phương Tịch đến đây.
Dù sao Quỷ Môn Tiều chỉ là nơi tu sĩ Kết Đan, Trúc Cơ thăm dò chiếm đa số, tu sĩ Nguyên Anh tới giống như dùng dao mổ trâu giết gà.
- Ta chỉ là muốn kiến thức cảnh sắc của Huyền Minh Uyên... Chỉ tiếc hơi sợ chết, không muốn đi địa phương nguy hiểm, nên tới Quỷ Môn Tiều chơi, vui đùa một phen...
Phương Tịch ăn ngay nói thật.
Đám người Đào Chỉ Lan đều bó tay rồi.
Bọn hắn vì chút tài nguyên tu tiên, ở trong Huyền Minh Uyên liều sống liều chết, đối phương lại đến du ngoạn...
Được rồi, làm tu sĩ Nguyên Anh, chỉ cần cẩn thận, ở hải vực Quỷ Môn Tiều vấn đề không lớn, chỉ cần không tiếp tục thâm nhập sâu, nguy hiểm đúng là không cao.
Vị tiền bối thì, tựa hồ tác phong tương đối vững vàng.
Phương Tịch giơ ly rượu lên, đang muốn uống, thần thức quét qua, bỗng nhiên biểu lộ khẽ biến!
- Chư vị, hôm nay sợ là không cách nào uống tiếp, còn xin mau mau rời đi nơi đây đi.
Phương Tịch đặt chén rượu xuống, thần sắc có chút ngưng trọng.
- Cái gì?
Mạnh Chu Tử hơi nghi hoặc, nhưng nhìn thấy sắc mặt Phương Tịch ngưng trọng, nhất thời không dám chậm trễ, vội vàng thi lễ, cùng bốn huynh đệ tỷ muội trở lại linh chu của mình.
Sau đó bọn hắn nhìn thấy linh chu của Phương Tịch bắt đầu nhổ neo xuất phát, cũng không quay đầu lại rời đi vùng biển này.
- Vị tiền bối này cứ đi như thế?
Đào Chỉ Lan nghi hoặc:
- Chẳng lẽ quyết định nhường vùng biển này cho bọn ta?
- Có thể làm cho Nguyên Anh đại tu cũng như vậy...
Mạnh Chu Tử lại thì thào, nhìn về phía Chu Hoành:
- Nhị đệ, ngươi lập tức mang Tam đệ, Tứ muội... Chúng ta đi! Nơi đây không nên ở lâu!
- Vâng, đại ca.
Chu Hoành cắn răng, lấy ra lệnh bài thao túng linh chu, nghĩ nghĩ, lại vẫy một cái tay.
Từng đạo linh phù dán ở hai bên linh chu.
Hô hô, từng đạo cuồng phong màu xanh hiện lên, hội tụ ở hai bên linh chu, giống như cắm lên một đôi cánh.
- Nhị ca... Ngươi ngay cả những Thần Hành Phù cao cấp này cũng dùng, không phải nói những phù lục này là át chủ bài của chúng ta, có thể trốn thoát Nguyên Anh truy sát sao?
Đào Chỉ Lan kinh ngạc.
- Đi!
Chu Hoành căn bản lười nhiều lời, tốc độ của linh chu cực nhanh, chỉ chậm hơn linh chu của Phương Tịch một chút mà thôi.
Song phương một trước một sau, chạy ra hơn trăm dặm.
Ô ô!
Lúc này, bỗng nhiên bên tai năm người Mạnh Chu Tử truyền đến tiếng ca vang dội!
Thần sắc của năm người ngẩn ngơ, cuối cùng Mạnh Chu Tử lấy lại tinh thần trước, điên cuồng rót pháp lực vào, khiến cho độn tốc của linh chu tăng lần nữa.