Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1183 - Chương 1346 - Chân Giáp Kình

Chương 1346 - Chân Giáp Kình
Chương 1346 - Chân Giáp Kình

Lúc này Chu Hoành cũng từ trong kình ca khôi phục lại, mặt mũi tràn đầy khó tin:

- Đại yêu cấp bốn?!

- Đối phương không cố ý công kích chúng ta, chỉ tác động đến đã như thế...

Mạnh Chu Tử lo âu, nhìn về phía Tứ muội và Ngũ muội bất tỉnh:

- Chỉ sợ là yêu thú Hóa Thần kỳ...

- Hóa Thần?!

Chu Hoành cảm giác miệng đắng chát, trong lòng cũng hiểu rõ, khó trách vị tiền bối kia muốn chạy.

Đổi thành hắn sẽ chạy càng nhanh! ‌

Ô ô!

Sau một khắc, trong Quỷ Môn Tiều, một con cá voi hình thể vô cùng to lớn nhảy ra mặt nước.

Trên trán của nó mọc sừng nhọn đen kịt, áo giáp trên thân nặng nề không gì sánh được.

Ầm!

Yêu kình này nhảy lên thật cao, lại đụng vào hải vực của Quỷ Môn Tiều.

Rầm rầm!

Vô số đá ngầm cứng rắn không gì sánh được, có thể đụng nát linh chu, lúc này lại như đậu hũ vỡ nát.

Huyền Minh Hắc Thủy lõm xuống, sau đó bốc lên, hóa thành sóng lớn hung mãnh đập về bốn phía!

Mặc dù cách trăm dặm, thanh thế cũng không giảm chút nào!

- Nhanh, mở hộ thuẫn, chuẩn bị nghênh đón sóng lớn!

Mạnh Chu Tử hô to, Chu Hoành cùng Tam đệ Kết Đan sơ kỳ điên cuồng đưa pháp lực vào trong trận pháp, chuẩn bị nghênh đón kinh đào hải lãng.

Cùng lúc đó, trong lòng bọn hắn kinh hãi:

- Đó là Chân Giáp Kình, không phải nghe đồn một mực hoạt động ở trong Mê Vụ Hải cùng Hải Nhãn chi địa sao? Sao lại chạy đến Quỷ Môn Tiều? Ai... Những đồng đạo còn chưa chạy thoát kia, chỉ sợ khó thoát...

Chân Giáp Kình cấp năm này ở trong Huyền Minh Uyên tiếng tăm lừng lẫy, dù sao cũng là cổ thú Hóa Thần, thậm chí nghe đồn ngay cả tu sĩ Hóa Thần của Hắc Thủy Tông cũng từng muốn ra tay trừ cổ thú này, lại không làm gì được.

Theo tình báo tiết lộ ra ngoài, cổ thú này trốn ở trong Huyền Minh Uyên, chiếm hết địa lợi, chỉ sợ đã đủ tranh phong với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.

May mắn cổ thú này chỉ hoạt động ở sâu trong Huyền Minh Uyên, nơi tu sĩ bình thường không dám xâm nhập, mới có thể bình an vô sự.

Nhưng thời điểm tâm tình nó tốt, hoặc không tốt đi ra tuần hành, tu sĩ đụng phải chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

- Đây là bởi vì... phát hiện ta sao?

Trên linh chu.

Mặc dù Phương Tịch rất tự tin với bí thuật che lấp của mình, lại không nhất định có thể giấu diếm được Chân Giáp Kình.

Bởi vì mặc dù cổ thú không cách nào hóa hình, nhưng thường thường có thiên phú thần thông lợi hại, đồng thời tu vi của con cổ thú này cũng vượt xa hắn.

Bất quá, Phương Tịch cảm giác cổ thú này không có ý tứ công kích.

Hẳn là vừa lúc tuần hành đến phụ cận, cảm ứng được khí tức của mình, chuyên tới để xua đuổi mình mà thôi...

Đúng vậy, vẻn vẹn chỉ là xua đuổi.

Dù sao theo Chân Giáp Kình, nơi đây là lãnh địa của nó, nhưng dù vậy, nó cũng không nguyện ý tranh đấu với tồn tại đồng cấp.

Nếu Phương Tịch chịu thua rời đi, nó liền mặc kệ.

Các tu sĩ cấp cao trong Địa Tiên giới đại khái cũng thế, trừ tộc đàn đại chiến, thời điểm còn lại đều tận lực không hạ tử thủ, dù sao đều là hạng người cầu trường sinh, ai nguyện ý buông tha trường sinh chém chém giết giết?

Phương Tịch cảm giác lại hiểu một chút quy tắc của Địa Tiên giới.

Không Tang Phường Thị.

Trên bến tàu.

Từng chiếc linh chu bỏ neo ở đây, chờ đợi Trận Pháp Sư cùng Luyện Khí Sư chữa trị.

Tu sĩ trên thuyền mặt mũi còn hoảng sợ vì sống sót sau tai nạn.

- Lần này thật xui xẻo, lại gặp phải con Chân Giáp Kình kia...

Một tu sĩ Kết Đan hốc mắt đỏ bừng:

- Đạo lữ, đệ tử, còn có hai ái tử của lão hủ đều vẫn lạc ở trong tay nó... Thù này không đội trời chung!

Nói là vẫn lạc ở trong tay nó, kỳ thật là khuếch đại.

Nếu chính diện đụng phải cổ thú Hóa Thần, chỉ sợ toàn bộ linh chu sẽ thành bột mịn, căn bản không khả năng có người sống.

Lão tu này cách rất xa, bị Chân Giáp Kình nhấc lên cơn sóng hất đổ linh chu, đệ tử tu vi thấp rơi vào trong hắc thủy, pháp khí linh khí bị ăn mòn, sau đó lại bị yêu thú vây công, mới không may vẫn lạc.

- Ai... Chúng ta ra biển, ai không có thù với Chân Giáp Kình? Nhưng có người nào giết được nó?

Một tu sĩ khác tựa hồ nhận ra người này, lắc đầu thở dài:

- Hải lão đầu... Ngươi cũng lớn tuổi, ngày sau đừng ra biển nữa, sống yên ổn quảng đời còn lại đi...

- Ai... Lão hủ sao không muốn như thế, nhưng sau lưng còn có một nhà phải nuôi sống, lấy đâu ra tài nguyên tu hành?

Hải lão đầu khổ sở nhìn Huyền Minh Uyên, ánh mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn:

- Lão hủ còn có thể sống thêm 100 năm, lão hủ chết rồi, còn có dòng dõi của lão hủ, nhiều đời xuống, luôn có ngày nhìn thấy con hung thú kia vẫn lạc.

- Thôi đi... Chân Giáp Kình này toàn thân là bảo, nếu có thể giết, ngươi nghĩ năm đó vì sao Hắc Thủy Tông không ra tay? Còn không phải đánh không lại, giết không được sao?

Tu sĩ kia nói:

- Ở trong Huyền Minh Uyên, trừ khi đại năng Phản Hư xuất thủ, nếu không chỉ sợ khó mà giết được hung thú kia...

- Tu sĩ Phản Hư…

Bình Luận (0)
Comment