Nhắc tới loại cao thủ đẳng cấp này, tu sĩ bốn phía đều trầm mặc.
Bọn hắn nhiều nhất Trúc Cơ Kết Đan, bình thường nhìn thấy Nguyên Anh cũng phải cung kính xưng một tiếng tiền bối, Hóa Thần lão tổ không gặp được mấy lần, nói gì tới đại năng Phản Hư?
Đúng lúc này, lại có hai chiếc linh chu chậm rãi lái vào bến cảng.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Mạnh Chu Tử mang theo bọn người Đào Chỉ Lan, thành khẩn cảm tạ Phương Tịch.
Dọc theo con đường này kinh đào hải lãng, lại có Vô Định Phong, nếu không nhờ Phương Tịch, chí ít hai tu sĩ Trúc Cơ hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Không sao, chỉ thuận tay mà thôi.
Phương Tịch hơi kiểm tra linh chu của mình, phát hiện không cần đi sửa chữa bảo dưỡng, liền bấm niệm pháp quyết.
Linh chu lơ lửng bay lên, không ngừng thu nhỏ, hóa thành một đạo ô quang chui vào trong túi trữ vật của hắn.
- Vị tiền bối Thanh Hòa Tử này là quân tử chân chính, thi ân không cầu báo, nhưng chúng ta lại không thể như vậy... Nghe nói hắn ở Không Tang Sơn Mạch, ngày sau nên mang theo hậu lễ bái phỏng.
Chu Hoành đong đưa quạt xếp trong tay nói.
Mấy vị huynh đệ tỷ muội khác đều gật đầu.
Một là muốn báo đáp ân cứu mạng, hai là muốn dính líu quan hệ.
Những tán tu bọn hắn như lục bình không rễ, nếu có quan hệ với một vị Nguyên Anh tiền bối, như vậy thời gian sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cái này cũng không tính âm mưu gì, chỉ là nhân chi thường tình!
Trong lòng Tứ muội Tả Tiểu Huyên tính toán một phen, trên mặt lại hiện ra vẻ đắng chát:
- Đại ca... linh thạch của chúng ta chỉ sợ không đủ.
Chu Hoành nghe nói, đầu tiên là nhìn linh chu của mình vết thương chồng chất, lại nghĩ tới lần này ra biển không thu hoạch được gì, biểu lộ nhất thời xụ xuống.
- Không chỉ vậy...
Tam đệ Kha Bình Nguyên đắng chát cười một tiếng, nhấc tay áo lên.
Chỉ thấy trên cánh tay, thình lình hiện ra hắc tuyến, tựa hồ xâm nhập da thịt.
- Thủy độc nhập thể?
Đào Chỉ Lan kinh hô:
- Tam ca, chẳng lẽ khi đó ngươi vì cứu ta, mới như vậy...
- Ai... Còn có cái gì để nói? Đi Hắc Thủy Các mua Tịnh Thủy Đan trước đi...
Mạnh Chu Tử lớn tiếng nói:
- Linh thạch ta ra trước, cũng không thể chậm trễ thương thế của Tam đệ... Hắc thủy này nhập thể nhiều một ngày, tu vi sẽ suy yếu một phần, không thể kéo dài...
- Nhưng như vậy, linh vật Kết Anh của đại ca ngươi...
Chu Hoành nhịn không được mở miệng.
Năm người bọn hắn đồng tâm hiệp lực, cực kỳ tiết kiệm, chính là vì góp đủ tài nguyên, để đại ca ngưng kết Nguyên Anh, sau đó lại đến đỡ Tứ muội, Ngũ muội Kết Đan chính là sự tình dễ như trở bàn tay.
Chỉ là trời không chiều lòng người, mặc dù tích lũy chút vốn liếng, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi một đoạn thời gian lại có ngoài ý muốn, cần tốn hao rất nhiều linh thạch.
Tịnh Thủy Đan này là linh đan cao cấp, giá không rẻ.
- Dù sao lúc đầu cũng không đủ, chẳng lẽ còn muốn chậm trễ lão tam tu hành?
Mạnh Chu Tử trừng mắt:
- Linh chu có thể lại sửa sau, nhưng Tịnh Thủy Đan phải mua trước!
- Đại ca...
Trong lòng Kha Bình Nguyên hết sức cảm động, hai mắt Tứ muội, Ngũ muội cũng tỏa sáng.
Mạnh Chu Tử có thể lôi kéo mọi người kết nghĩa huynh muội, tự nhiên có chỗ bất phàm.
....
Thời gian nhoáng một cái, mười năm trôi qua.
Một ngày này.
Phương Tịch khống chế độn quang đi vào Không Tang Phường Thị.
Trong Hắc Thủy Các.
- Thanh Hòa Tử đạo hữu!
Lưu quản sự nhìn thấy Phương Tịch, trên mặt hiện ra nụ cười.
- Gần đây thu hoạch không tệ, chuyên tới để buôn bán...
Phương Tịch ném cho Lưu quản sự một cái túi trữ vật.
Thần thức của Lưu quản sự quét qua, trên mặt liền hiện ra dáng tươi cười:
- Không nghĩ tới, tạo nghệ Linh Thực Phu của đạo hữu cao thâm như vậy, thu hoạch này vô cùng tốt... Bây giờ đạo hữu bằng vào linh mễ, linh dược trồng được, chỉ sợ đã sư sức trả tiền thuê động phủ.
- Ai... Tu hành không dễ, thuê động phủ chỉ là đơn giản nhất, còn phải mua sắm các loại vật tư tu hành, vẫn phải vào Huyền Minh Uyên kiếm ăn.
Phương Tịch thở dài.
Lưu quản sự mỉm cười, những năm qua, hắn đã xác nhận Thanh Hòa Tử không có ý đồ xấu gì, chính là loại một lòng khổ tu, tác phong còn cực kỳ vững vàng, dù ra biển nhiều nhất cũng chỉ đến Quỷ Môn Tiều, ở trong Không Tang Phường Thị đã có tiếng...
Mặc dù thanh danh này không quá êm tai.
Phương Tịch cũng không để ý, người khác chê khen, có liên quan gì tới mình?
Chỉ cần làm tốt việc của mình là đầy đủ.
Đúng lúc này, ngoài Hắc Thủy Các lóe lên quang mang, lại có sóng pháp lực Nguyên Anh kỳ nhanh chóng tiếp cận.
Độn quang lóe lên, một tên công tử mặc cẩm bào đi vào Hắc Thủy Các.
Tu sĩ Nguyên Anh này tướng mạo trẻ tuổi, dáng người hơi thấp, đôi mắt loạn chuyển, cho người ta một loại cảm giác khôn khéo lại âm lãnh.
Đầu hắn đội kim quan, chẳng biết tại sao lại cho Phương Tịch cảm giác khỉ đội mũ người.
- Lưu đạo hữu, ta lại tới chiếu cố sinh ý của ngươi, Thanh Hòa Tử đạo hữu cũng ở đây sao?