Chương 1368: Diệt môn
- Dừng lại... Nhị ca cùng chúng ta nhiều năm tích súc vẫn luôn ở chỗ của ngươi, bây giờ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, trả lại cho ta.
Kha Bình Nguyên gầm thét, nhưng Mạnh Chu Tử phảng phất như không nghe thấy, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
- Ha ha... Nguyên lai Thanh Sơn Ngũ Nghĩa chúng ta, từ vừa mới bắt đầu chính là chuyện cười!
Tả Tiểu Huyên nhìn một màn này, lại không khỏi cười lạnh.
Trong dáng tươi cười, khóe mắt nàng tựa hồ có nước mắt óng ánh lặng yên trượt xuống...
Phương Tịch nhìn một màn này, trầm mặc không nói.
Nhân gian muôn màu, hắn sớm đã nhìn qua, nên không kinh ngạc chút nào...
Một đêm ồn ào náo động, rốt cục trôi qua.
Phương Tịch khống chế ma quang, lần nữa đi vào Không Tang Phường Thị.
Lúc này phường thị đã không có trận pháp bảo hộ, cửa mở rộng.
Phòng xá hai bên đường phố sập không ít, trên mặt đất khe rãnh giao thoa, rất nhiều đều là pháp bảo cùng pháp thuật oanh kích tạo thành.
Thậm chí trong phế tích còn có thi thể bị tán tu lột sạch, túi trữ vật và linh bào đều bị lột không còn một mảnh...
Tu sĩ đi ngang qua phần lớn thần thái vội vàng, có không che giấu được trên mặt mừng rỡ hoặc đau thương.
Ở trước Hắc Thủy Các, lại có một đội tu sĩ đặc biệt, từng cái mặc pháp bào màu đen tuyền, hẳn là người của Nghịch Thủy Minh.
Ở bên ngoài bọn hắn, còn vây quanh một vòng tán tu, chỉ trỏ về phía chính giữa.
Thần thức của Phương Tịch quét qua, liền nhìn thấy thi thể của Lưu quản sự bị treo lơ lửng, phần bụng trống không, phảng phất như nội tạng đều bị móc sạch...
Mà ở dưới thi thể, thì có một ngọn đèn màu vàng, tỏa ra ánh sáng lung linh, lửa đèn không ngừng thiêu đốt lên kim hà.
Ở trong hào quang màu vàng, tựa hồ còn nhốt một Nguyên Anh.
Nhìn diện mục, lờ mờ giống như Lưu quản sự...
Xung quanh Lưu quản sự còn có không ít thi thể, hẳn đều là đệ tử Hắc Thủy Tông.
- Chư vị...
Lúc này, Vương Linh Đạo từ trong Hắc Thủy Các đi ra, cong ngón búng một cái.
Biển cũ Hắc Thủy Các chia năm xẻ bảy:
- Hôm nay là ngày Vương gia ta khai trương Vạn Bảo Các, còn xin chư vị nể mặt...
Ở trong Không Tang Phường Thị, đã có Trận Pháp Sư bắt đầu tu bổ trận pháp, hết thảy đều là bộ dáng bách phế đãi hưng.
Long trời lở đất, thương hải tang điền... Bất quá cũng chỉ như vậy.
Phương Tịch không dừng lại quá nhiều ở trong phường thị, mà trực tiếp trở về Tang Thanh Phong.
Không bao lâu, Vương Linh Đạo đến cửa, đổi mới khế ước cùng lệnh bài, nói rõ Tang Thanh Phong cùng ngàn dặm xung quanh cho Phương Tịch, còn cố ý miễn 100 năm tiền thuê.
Phương Tịch đương nhiên mỉm cười nhận lấy, cũng coi như triệt để đứng hàng, khiến cho Vương Linh Đạo yên tâm rời đi.
- Bây giờ thật đúng là... sạch sẽ.
Sau khi cảm khái sự tình Hắc Thủy Tông, hắn lấy ra một tấm truyền âm phù, tiện tay bắn ra.
Truyền âm phù hóa thành ánh lửa, bỗng nhiên bay ra.
Sau nửa canh giờ.
Một bóng người đi vào Tang Thanh Phong, cung kính cúi đầu:
- Tả Tiểu Huyên, bái kiến tiền bối.
- Ừm, Tam ca của ngươi đâu?
Phương Tịch tựa ở dưới một gốc cây đào, khoanh tay tùy ý hỏi.
- Tam ca nản lòng thoái chí, đã quyết định trở về cố hương....
Tả Tiểu Huyên trả lời.
- Như vậy cũng tốt... Chí ít rời xa tranh đấu, có thể an ổn vượt qua cả đời, khai chi tán diệp...
Phương Tịch mỉm cười:
- Vậy vì sao ngươi không đi?
- Bởi vì... ta không cam lòng!
Tả Tiểu Huyên cắn răng quỳ xuống, để cho đường cong lả lướt của mình hiện lên ở trước mặt Phương Tịch.
Tướng mạo của nàng chỉ trung thượng, nhưng khí khái hào hùng ngược lại rất có khí chất.
- Ngươi muốn tìm đại ca ngươi báo thù?
Phương Tịch hứng thú hỏi thăm.
- Đó không phải đại ca của ta!
Tả Tiểu Huyên cắn răng.
- Thú vị...
Phương Tịch từ chối cho ý kiến, trong tay hiện lên một quả trái cây, tùy ý tung hứng.
- Ngũ Hành Linh Quả?!
Tả Tiểu Huyên nhìn thấy Ngũ Hành Linh Quả, đôi mắt lập loè tỏa sáng.
Đây là đồ vật đủ để cải biến vận mệnh của nàng!
- Từ khí tức của ngươi đến xem, tư chất linh căn khá bình thường, trước đó đại khái nếm thử Kết Đan một lần, còn thất bại... Bây giờ nếu không có linh vật trân quý phụ trợ, chỉ sợ cả đời vô vọng Kim Đan Đại Đạo...
Ánh mắt Phương Tịch đảo qua Tả Tiểu Huyên, hỏi:
- Mấu chốt là, vì sao ta phải ban vật này cho ngươi?
Tả Tiểu Huyên cắn răng:
- Người kia một mực làm việc cho tiền bối, tiểu nữ tử cũng có thể làm được!
- Ồ? Vậy ngươi nói bây giờ Nghịch Thủy Minh và Hắc Thủy Tông như thế nào?
Phương Tịch thuận miệng hỏi.
Mặc dù loại tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ khuếch tán, nhưng lấy ra khảo nghiệm cũng không tệ.
- Vâng... nghe nói tối hôm qua Hắc Thủy Tông bị Ngự Long Tông nghiền ép, có người nhìn thấy lão long Phản Hư kia xuất thủ, ở dưới thiên địa nguyên khí oanh kích, sơn môn của Hắc Thủy Tông phá diệt, tại chỗ chỉ để lại một trảo ấn sâu không lường được...
Toàn thân Tả Tiểu Huyên run lên trả lời.
- Long tộc Phản Hư...
Phương Tịch cảm khái.