Lý Như Lệnh ngăn cản một tu sĩ Kết Đan có gương mặt bình thường, ném một miếng linh thạch thượng phẩm qua xem như phúc lễ sau khi thành Nguyên Anh.
Vị tu sĩ Kết Đan này nhìn thấy người này là tu sĩ Nguyên Anh vừa thăng cấp, lại được quà cảm ơn, nhất thời không dám chậm trễ, cung kính trả lời:
- Khởi bẩm tiền bối, đây là Hắc Triều một trong ba thiên tai lớn của Huyền Minh Uyên!
- Không ngờ là Hắc Triều?
Lý Như Lệnh hít sâu một hơi, trong lòng lập tức rầu rĩ:
“Thế thúc có ơn với ta, sư phụ hắn lại là Thanh Hòa Tử nắm giữ Không Tang Phường thị, ta phải làm thế nào cho phải?”
Hắn thuận miệng hỏi chuyện lớn xảy ra trong Huyền Minh Uyên gần đây, kết quả nhận được câu trả lời khiến hắn trợn mắt hốc mồm.
- Cái gì? Không Tang Phường thị đổi chủ, hiện nay Vương gia đang làm chủ
Lý Như Lệnh nghe tới đây, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc không hiểu, trong lòng càng vui mừng hơn.
Kể từ đó, hắn hình như có thể... chạy trốn?
Dù sao hắn đại khái được xem là dư nghiệt của Thanh Hòa Tử, may là trước đây hắn không trắng trợn để lộ ra mối quan hệ này, bằng không sẽ rơi vào tình huống khó xử.
- Thì ra là thế...
Lý Như Lệnh lập tức khống chế độn quang bắn nhanh về phía sau.
Tu sĩ Kết Đan kia nhìn theo Lý Như Lệnh rời khỏi phạm vi của Phường thị, cảm thấy khó hiểu.
Đúng lúc này, hắn nghe được một giọng nói cực lớn vang lên từ trung tâm của Phường thị:
- Phàm là tu sĩ trong Không Tang Phường thị đều không được ra ngoài, trợ giúp Vương gia ta trấn giữ Phường thị!
Trên đỉnh Vạn Bảo Các trong Phường thị, mắt Vương Linh Đạo đỏ lên giống như gã điên.
Vương gia vừa mới tập trung số lượng lớn tài nguyên nắm lấy Phường thị, vì thế thậm chí tổ chức nhiều lần buổi đấu giá.
Nhưng không nghĩ tới bây giờ có Hắc Triều!
Hắc Triều này vừa tới, thậm chí sẽ nhấn chìm Phường thị... vậy tâm huyết của bọn họ chẳng phải sẽ trôi theo dòng nước sao?
Quan trọng hơn là lão tổ Vương gia không quá để ý tới Phường thị, nhưng nó liên quan tới cơ duyên Hóa Thần của hắn hoặc gia chủ Vương Linh Ứng!
Nếu kết thúc như vậy, Vương Linh Đạo hắn tuyệt đối không đồng ý!
- Dựa theo kinh nghiệm trước kia, chỉ cần có thể bảo vệ, chống được Hắc Triều... Cũng có khả năng nhất định khiến thuỷ triều xuống.
Vương Linh Đạo lấy ra lệnh bài cấm chế, bắt đầu mở ra cấm chế của Phường thị để ngăn cản tu sĩ ra ngoài.
Hắn muốn trói những tán tu kia lên trên thuyền của nhà mình, ra sức đánh một trận!
Tu sĩ Kết Đan kia nhìn thấy ở cảnh tượng này, lập tức choáng váng.
Lý Như Lệnh thi triển độn quang rất nhanh, mới bay ra khỏi phạm vi Không Tang Phường thị, lúc này quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi thầm khiếp sợ:
- Nguy hiểm thật...
Nhưng vào lúc hắn quay đầu nhìn về phía xa, thấy Hắc Triều trong bầu trời xa xăm cuộn trào mãnh liệt, dâng lên sóng lớn cao mấy trăm dặm.
- Điều này?
Lý Như Lệnh trợn trừng hai mắt, nhìn thấy bên trong sóng lớn cao mấy trăm dặm còn có một con hoang thú nguyên cổ khủng khiếp như chim như cá đang dâng lên sóng triều vô biên, nặng nề đập lên trên Không Tang Phường thị.
Ở trong cơn sóng gió động trời như vậy, ảo ảnh cây dâu màu xanh cực lớn kia quả thật giống như nến tàn trong gió, trong giây lát sẽ bị dập tắt!
Mà ở bên cạnh Cự Côn kia hình như còn có một con Chân Giáp Kình dài mười mấy dặm.
Tiếng cá voi huyền ảo cũng theo đó truyền đến, khiến Lý Như Lệnh thậm chí biến sắc.
Trong tiếng cá voi, tầm mắt của hắn không xa không gần, dường như nhìn thấy Huyền Minh Uyên dâng lên cuộn trào mãnh liệt, nhìn thấy vùng biển đầy đá ngầm lởm chởm với những hình dáng kỳ lạ, nhìn thấy Mê Vụ Hải Vực, cùng với một cánh cửa kỳ lạ dưới đáy biển kia.
Ầm ầm!
Cánh cửa ầm ầm mở ra, hóa thành một điện thờ bạch ngọc bị Lôi Vân bao phủ.
- Đó là... Một chỗ bí cảnh?
Vẻ mặt Lý Như Lệnh chợt biến đổi, hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Hoang thú cấp Hóa Thần có thần thức mạnh mẽ, có khả năng ảnh hưởng lớn, nếu cố ý tìm tin tức gì đó lẫn trong tiếng cá voi, quả thật sẽ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc hơn cả đối mặt nói chuyện với nhau.
Mà con Chân Giáp Kình này dường như được Cự Côn chỉ dẫn, cố ý thông báo rộng rãi chuyện Mặc Môn phát hiện bí cảnh...
- Ha ha, hóa ra đông nam Mê Vụ Hải Vực có một chỗ bí cảnh?
Giọng nói kinh ngạc và vui mừng vang lên.
Nguyên khí thiên địa trong phạm vi mười nghìn dặm bất chợt dao động mãnh liệt, hóa thành sóng triều vô hạn cuốn về phía con Cự Côn kia.
Ào ào!
Huyền Minh Trọng Thủy tối tăm và sóng triều nguyên khí thiên địa va chạm vào nhau, vô số quầng sáng chợt nổ tung.
Ở trung tâm của nguyên khí thiên địa ẩn hiện một bóng người, phía sau lưng hắn đeo ba thanh trường kiếm. Hắn đang phát ra tiếng cười to đầy vui sướng.
- Tu sĩ… Phản Hư?
Lý Như Lệnh nhìn hoang thú Cự Côn Phản Hư và tu sĩ điên cuồng giao đấu, đột nhiên quay người bỏ chạy mà không quay đầu lại.