Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, lẩm bẩm nói:
- Thái Thượng Bắc Đấu... Tư Mệnh Thần Thông? Điều này có liên quan gì với chuyện bản thể bỗng nhiên chết trước đó không?
Gần như Trường Thanh Tử vừa mở mắt ra, một tia sáng bay tới, hóa thành một dị tộc có cánh dài.
- Chủ nhân!
Dị tộc này không ngờ có tu vi Phản Hư hậu kỳ, hắn cung kính quỳ rạp trên đất:
- Giam Thiên Bàn có động tĩnh... Căn cứ theo Nghênh Tiên Đài đo lường tính toán, nó đến từ Minh Hoàn Giới!
- Minh Hoàn?
Vẻ mặt Trường Thanh Tử chấn động, hắn nhớ năm đó bản thể hạ giới không phải là nơi này.
Cho nên hung thủ kia thoát khỏi giới kia, tiến vào Minh Hoàn Giới à?
- Chuẩn bị, bảo một vị Dực Tộc Nhân Phản Hư sơ kỳ hạ giới!
Trường Thanh Tử chậm rãi nói.
Để cho một tu sĩ Phản Hư hạ giới, tài nguyên tiêu hao đủ khiến hắn bây giờ thương gân động cốt, cũng vô cùng đau tiếc.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn chỉ có thể làm một lần.
Đồng thời, bởi vì khi hạ giới sẽ chịu lực pháp tắc áp chế, để cho tu sĩ Phản Hư hậu kỳ đi vào còn không bằng để cho người hầu Phản Hư sơ kỳ ra tay.
- Tuân mệnh... Chủ nhân vĩ đại, bản tộc bây giờ có tổng cộng mười hai vị tu sĩ Phản Hư sơ kỳ, bọn họ tiến hành đấu pháp với Thánh Vực, tìm ra người mạnh nhất để tiếp nhận sự sai bảo của chủ nhân!
Vị Dực Tộc Nhân này cung kính nói.
Dực tộc chính là một tộc nhỏ ở Địa Tiên Giới, người mạnh nhất trong tộc cũng chỉ là tu vi Hợp Thể, về sau bị Trường Thanh Tử giết chết, đồng thời thu phục bộ tộc làm người hầu, thường chịu trách nhiệm xử lý sự vụ của Bà Sa Song Thụ.
Chờ đến sau khi người hầu này rời đi, Trường Thanh Tử lại do dự.
Hắn nghĩ đến mấy lần trước mình phái người hạ giới đều có hậu quả rất tệ.
Mà chuyện phái người hạ giới lần này sẽ tiêu hao một miếng Hóa Giới Tinh vô cùng quý giá, để trung hòa lực áp chế giới diện, có khả năng mấy trăm năm sau mới có thể tiến hành lần thứ hai...
- Vẫn phải thận trọng hơn...
Đôi mắt Trường Thanh Tử thâm thúy, tiếp theo bắn ngón tay. ra
Từng dây leo giống như lồng giam che khuất bầu trời, hóa thành cấm chế u ám bao phủ cả một khu vực này.
Trong tay hắn có ánh sáng lóe lên, hiện ra một mặt kính đồng cổ.
Ở mặt trái cái gương lại khắc đầy các loại phù văn huyền ảo phức tạp.
Lúc này, trong miệng Trường Thanh Tử niệm một câu chú ngữ và phun ra một ngụm khí xanh.
Trên mặt kính có ánh sáng rực rỡ lóe lên, bất chợt hiện ra một bóng dáng mặc áo lông năm màu.
Bóng dáng này có gương mặt già nua, giọng điệu lại hết sức ngả ngớn:
- Đây không phải là Trường Thanh Tử sao? Ngươi nghĩ thế nào mà tới tìm lão già mục nát ta vậy?
- Ngũ Hành Tử...
Trường Thanh Tử nhìn lão già mặc áo lông năm màu này, trên mặt thoáng hiện vẻ kiêng kỵ.
Dù sao, đây là tồn tại cùng trong Nhân Tộc Ngũ Tử với hắn, còn khai phá Ngũ Hành Chi Thể đến cực hạn, uy năng thần thông ngũ hành vô cùng lớn!
Ở Địa Tiên Giới, ngoại trừ Đại Thừa Tán Tiên chính là bọn họ đứng đầu!
Thậm chí bởi vì phần lớn tu sĩ Đại Thừa ẩn cư, chuyên tâm đối phó với cửu tầng thiên kiếp của Tán Tiên, Ngũ Tử bọn họ thường xử lý phần lớn sự vụ của Nhân tộc!
- Ta nhớ, lần trước lúc Tam Giới Sơn thay phiên công tác, tu sĩ phi thăng của Minh Hoàn Giới đều đang ở dưới quyền của ngươi?
Trường Thanh Tử thản nhiên nói.
- Đúng vậy... Những tu sĩ phi thăng đó đều là hạt giống tốt, bây giờ còn có Phản Hư thăng cấp, chắc hẳn tương lai cũng có hy vọng thăng cấp Hợp Thể...
Ngũ Hành Tử cười tủm tỉm trả lời.
- Ta muốn những người này cùng với mấy nén Phá Giới Hương liên lạc hạ giới trên tay ngươi!
Trường Thanh Tử nói.
- Hả?
Ánh mắt Ngũ Hành Tử lập tức sáng lên:
- Lão phu nhớ có thời gian, Trường Thanh Tử ngươi vô cùng nóng lòng về hạ giới, sao bây giờ lại có hứng thú này vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên mấy lần trước táng gia bại sản thế nào à?
Gương mặt Trường Thanh Tử lạnh lùng:
- Ngũ Hành Tử, ngươi rốt cuộc có cho không?
- Cho! Tất nhiên phải cho rồi!
Ngũ Hành Tử cười hì hì nói:
- Chẳng qua ngươi phải lấy đồ đổi! Lão phu thảm lắm... Trước đây, lão phu gặp phải một con hoang thú nguyên cổ cấp bậc Hợp Thể hậu kỳ, đại chiến một trận, thực sự hao tổn nguyên khí, cần mười viên tám viên Tử Văn Vạn Thọ Đan để tẩm bổ...
- Ngươi nằm mơ à?
Trên mặt Trường Thanh Tử có khí xanh lóe lên, tiếp theo nén giận nói:
- Tử Văn Vạn Thọ Đan sử dụng dược tài quý hiếm, trên người ta chỉ có ba viên...
- Vậy thì ba viên.
Trên mặt Ngũ Hành Tử lộ ra ý cười vì thực hiện được ý định:
- Lại thêm khúc Tử Huyền Mộc trăm nghìn năm...
- Ngươi...
Gương mặt Trường Thanh Tử bỗng nhiên trở nên vô cảm:
- Theo ý ngươi nói...
- Được, Trường Thanh Tử ngươi không hổ danh là trụ cột của Nhân tộc ta, làm việc đúng là sảng khoái, người và Phá Giới Hương sẽ đến sau...
Ngũ Hành Tử cười ha ha, ánh sáng trên kính đồng thu lại và không còn bất kỳ bóng sáng nào nữa.