Dựa theo Phương Tịch quan sát, người này bị thương nặng chưa khỏi, trái lại có xu thế xấu đi, sợ rằng thọ nguyên giảm mạnh. Bây giờ, hắn ẩn cư ở chỗ này, một là dưỡng lão chờ chết, hai là muốn tìm một truyền nhân y bát.
- Đáng tiếc, bản thân ta không thích ăn linh mễ.
Phương Tịch vẫn cười tủm tỉm từ chối.
Lương quả phụ không nói nhiều, trong lòng nàng biết Trúc Cơ hậu kỳ này là người ngoan độc, tất nhiên giấu không ít thịt hoang thú.
Chỉ cần cất giữ thỏa đáng, lại phối hợp với thuật ích cốc, tu sĩ Trúc Cơ có thể kiên trì rất nhiều năm, trong lòng nàng không khỏi hâm mộ.
Nếu nàng không bị Tiểu Trùng liên lụy, nàng cần gì phải liều mạng như vậy?
Cũng may, chờ đến khi thu hoạch linh mễ, tuy không tính là hết khổ nhưng có lẽ năm sau có thể thoải mái hơn?
- Mẫu thân... Ta đi giúp Chu gia gia sắp xếp thảo dược.
Tiểu Trùng giúp bắt côn trùng có hại xong, hắn đi tới trước mặt Lương quả phụ nói.
Trong khoảng thời gian này, hắn vừa có thời gian rảnh rỗi sẽ chạy tới chỗ của Chu Quân. Chủ yếu là vì Chu Quân thường cho hắn ăn ít quả mọng và cam thảo trong thảo dược, mùi vị không tệ, bỗng chốc lại nắm được dạ dày của đứa trẻ.
- Đi đi, đi đi...
Lương quả phụ thật ra rất vui khi nhìn thấy điều này.
Chu Quân là một vị Luyện Đan Sư! Cho dù hắn không thể nhận Tiểu Trùng làm đồ đệ, có thể chỉ bảo kiến thức về một ít thảo dược cũng tốt.
Hơn nữa, bây giờ nàng còn cần Chu Quân làm chỗ dựa vững chắc mới có khả năng yên ổn làm ruộng, bởi vậy nàng trái lại cổ vũ Tiểu Trùng qua lại nhiều hơn.
- Đứa trẻ Tiểu Trùng này không tệ, mộc linh căn thượng phẩm, hỏa linh căn hạ phẩm... khá thích hợp trở thành Luyện Đan Sư.
Phương Tịch nhìn theo bóng lưng của Tiểu Trùng, tán thưởng một câu.
Hắn đã đại khái đoán được Chu Quân có ý định thu đồ đệ.
- Đúng vậy, nếu Tiểu Trùng có thể trở thành Luyện Đan Sư, ta cũng có thể yên tâm.
Lương quả phụ vỗ vào bộ ngực của mình muốn nói gì đó, lại nhìn thấy một con chim nhỏ màu xanh hạ xuống vai Phương Tịch.
- Lương đạo hữu, tại hạ có việc phải đi trước một bước.
Phương Tịch vẫn tươi cười, sau đó quay lại động phủ của mình.
Chờ đến khi Phương Tịch rời khỏi, trên mặt Lương quả phụ mới lộ vẻ nghi ngờ.
Nàng vẫn không thể nhìn thấu được Phương Nguyên này.
Hắn rõ ràng là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, vì sao tình nguyện trà trộn trong khu dân nghèo làm bạn với các nàng, mà không phải gia nhập Thiên Phạm Bang hoặc Lôi Hỏa Đường, từ nay về sau sảng khoái ân thù, trở thành nhân vật lớn trong khu phố Hắc Nham Phường.
Phải biết bây giờ, hai bang phái lớn này đang xung đột càng thêm ác liệt, ra sức lôi kéo những tu sĩ cao cấp.
Đương nhiên, tuy bọn họ chèn ép tán tu tầng dưới chót nhưng sẽ bỏ qua những người thoạt nhìn không dễ chọc kia.
Đây hoàn toàn là vấn đề lịch sử để lại, dù sao ở đây đã từng là nơi các tu sĩ cao cấp sống tập trung, ai biết có che giấu kẻ nào giả heo ăn thịt hổ không?
Hoặc may mắn nhặt được phù lục có uy lực lớn hoặc bảo vật dùng một lần từ trên thi thể tu sĩ cao cấp.
Các ví dụ thành viên trong bang phái uy hiếp quá mức, kết quả bị tu sĩ Luyện Khí không đáng chú ý kéo tới đồng quy vu tận không phải chưa từng tồn tại ở trong Hắc Nham Phường!
Cho nên kiêng kỵ lẫn nhau, nhượng bộ lẫn nhau, mới hình thành sinh thái trong Hắc Nham Phường thị bây giờ.
Tuy hỗn loạn nhưng vẫn có chút trật tự...
...
Bên trong động phủ, Phương Tịch đóng cửa phòng, một tầng cấm chế tự động hiện lên.
- Chủ nhân...
Ở trên bả vai hắn, Tiểu Thanh cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng nói:
- Người ta hoàn toàn không lười biếng. Sau khi bay đến chỗ động phủ kia, gặp hai vị kia, ta đã lập tức mang theo hồi âm trở về...
Cho dù tu sĩ Hóa Thần đi thăm hỏi động phủ của bằng hữu tốt, vừa tới một lần đều phải nhiều năm!
Nếu như hắn đi thành Thiên Phạm, còn không biết phải tốn bao nhiêu thời gian?
Đây cũng là nguyên nhân hạn chế những tu sĩ cấp thấp di chuyển, chỉ có thể bị động chờ đợi.
- Dọc đường đi, ngươi không gây phiền phức gì chứ?
Phương Tịch cảnh giác hỏi một câu.
- Hu hu hu... Chủ nhân, trong Man Hoang thật nguy hiểm, Tiểu Thanh đã vài lần gặp phải hoang thú lợi hại, suýt nữa không về được...
Chim xanh nhỏ líu ríu, hình như đang tố khổ.
Phương Tịch trợn mắt khinh thường:
- Ta đã biết ngươi đang nhớ thương chút của cải của ta rồi... sau này, ta sẽ tự mình ban cho ngươi một món Thông Linh Chi Bảo. Dồi âm đâu?
Dù sao hiện tại Thông Linh Chi Bảo thật sự không có tác dụng gì đối với hắn, hắn cần bỏ cũ lấy mới.
Thứ bị loại dùng cho linh sủng và thủ hạ cũng là chuyện rất bình thường.
Lúc này, chim xanh nhỏ mới hài lòng gật đầu, trong mỏ phun ra một hào quang.
Ở trong hào quang mơ hồ hiện ra một miếng ngọc giản.
Phương Tịch cầm trong tay, thần niệm đảo qua, bắt đầu kiểm tra xem xét.