Bức thư này là do Liễu Nhứ viết, dựa theo lời đối phương nói, lúc đó các nàng rời đi, sau đó lại đi tìm Thiên Hoa sư thúc làm chỗ dựa, thu được sự che chở.
Vị sư thúc kia chính là tu sĩ Phản Hư, ở trong Man Hoang chiếm một linh mạch cấp năm mở động phủ. Bởi vì ít người lại không rêu rao, nguy hiểm lớn nhất gặp phải cũng chỉ là mấy con hoang thú bao vây tấn công, rất dễ hóa giải...
Ở trong thư, Liễu Nhứ còn quan tâm Phương Tịch. Sau khi nữ tử này biết đêm đó Hắc Nham Phường thị bị hoang thú nguyên cổ bao vây tấn công, nàng quả thật hơi lo lắng cho Phương Tịch.
Đáng tiếc Phương Tịch không nói cho đối phương biết mình đã trở lại trong Phường thị tiếp tục ẩn thân.
Hắn theo thói quen đều giữ lại một chiếu với bất kỳ người nào.
Lúc này, xem lướt qua những lời hỏi thăm trước đó, Phương Tịch cuối cùng lật tới tin tức về thành Thiên Phạm mà mình hy vọng nhìn thấy nhất.
Nếu thành Thiên Phạm đều ổn, lại có tiếp viện đến, thậm chí chữa trị được truyền tống trận siêu cấp.
Vậy hắn cùng lắm buông tha ôm cây chờ thỏ chờ Tam Giác Nguyên Tê, đi thẳng tới thành Thiên Phạm, tiện thể chuộc thân, sau đó đi truyền tống trận siêu cấp trở về Nhân tộc.
Kể từ đó, thân phận này thật sự có xuất thân trong sạch. Cho dù sau này hắn gia nhập tông môn Hợp Thể, Đại Thừa gì đó cũng có thể vượt qua sự điều tra.
Đáng tiếc, Phương Tịch càng đọc, sắc mặt càng trầm xuống.
Cuối cùng, hắn còn buồn vô cớ thở dài.
- Thành Thiên Phạm liên tiếp gặp phải mấy đợt hoang thú nguyên cổ vây thành, tuy cuối cùng kiên trì được nhưng vẫn tổn thất vô cùng nghiêm trọng?
- Vị tu sĩ Hợp Thể bị thương kia vẫn không lộ diện, sẽ không phải lén trốn đi rồi chứ?
- Liễu Nhứ và Vân Hi cũng không đề nghị mình tới thành Thiên Phạm lúc này, dù sao mình đi tới đó sẽ bị bắt trở thành bia đỡ đạn!
Phương Tịch suy nghĩ, tất nhiên cũng từ bỏ ý định đi thành Thiên Phạm.
Cho dù hiện nay hắn là Phản Hư sơ kỳ, nhưng thành Thiên Phạm là trung tâm của Thiên Phạm Vực, tu sĩ Phản Hư không ít hơn mười ngón tay, ngay cả tu sĩ Phản Hư hậu kỳ cũng có.
Mình đi còn không lấy được quyền lực gì, trái lại dễ bị mưu hại.
Còn không bằng ở bên ngoài, trời cao mặc cho chim bay.
Vị tu sĩ Phản Hư Thiên Mị Tông kia có tám phần cũng nghĩ như vậy.
“Lấy thế lực của Thiên Mị Tông, chắc hẳn tin tức tình báo là thật!”
“Như vậy xem ra, mình còn không bằng tiếp tục ở chỗ này tiềm tu một thời gian... Dù sao mình tu luyện bí thuật thần thông cũng không có yêu cầu gì về linh mạch.”
Phương Tịch tiếp tục xem tiếp, vẻ mặt chấn động.
Liễu Nhứ và Vân Hi Tiên Tử đều là tu sĩ Hóa Thần, ở trong Thiên Mị Tông cũng được xem là trung cao tầng, lần này bọn họ được Thiên Hoa sư thúc yêu thích, nghe ngóng được rất nhiều bí ẩn thượng tầng!
- Hóa ra nguyên nhân lần này khai hoang... Chủ yếu là do Kim Cương Tử một trong Ngũ Tử Nhân Tộc thúc đẩy.
- Hắn căn cứ... vào lời bói toán của một người bằng hữu tốt, lúc này nhanh chóng khai hoang xem lợi nhiều hơn hại?
Phương Tịch cảm thấy bất đắc dĩ.
Chẳng qua rất nhiều tu sĩ đều tin vào mệnh lý và bói toán học, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Hắn xem tiếp lại thoáng xúc động:
- Bằng hữu tốt của Kim Cương Tử... Cực kỳ am hiểu suy diễn Thiên Cơ, có danh tiếng tốt là bói toán đại sư số một Nhân Tộc. Chẳng trách lời bói toán vừa ra, Kim Cương Tử đã bắt đầu thật sự hành động...
Xuân đi thu tới.
Đối với Phương Tịch, chút thời gian này muốn nâng cao bí pháp Tha Hóa Tự Tại từ nhập môn tới tiểu thành cũng khó.
Nhưng đối với tu sĩ cấp thấp lại là một năm luân hồi.
Gần đây, trong nhà Lương quả phụ, từng đám linh mễ trong linh điền bị ép tới cong lưng, thoạt nhìn mọc rất khả quan.
Cho dù quản sự của Thiên Phạm Bang đến đây thu phí bảo hộ nhìn thấy cũng khen không dứt miệng.
Hắn đi quanh linh điền vài vòng, lại khen ngợi:
- Ruộng tốt, thu hoạch tốt đấy...
Trong lời nói có phần xúc động.
Có thể yên ổn làm ruộng tu luyện, ai muốn lấy mạng đấu pháp? Đáng tiếc... Thời buổi này à...
Lương quả phụ nhìn ra vẻ mặt quản sự này không đúng, vội vàng nói:
- Đợi thiếp thân thu gặt, lại chia phần cho Chu đạo hữu và Phương đạo hữu xong, sẽ tự mình nộp năm phần lên trong bang...
- Hả? Phương đạo hữu cũng có phần trong đó à? Vậy mà ta lại không biết...
Quản sự xoa hai chòm râu của mình, cười híp mắt nói.
- Tất nhiên có rồi, tất nhiên có rồi!
Lương quả phụ cười lấy lòng, trong lòng lại âm thầm quyết định, chờ sau khi thu gặt xong, nàng sẽ đưa linh mễ mới cho Phương Tịch.
Tặng không linh mễ, chẳng lẽ còn có thể có người không cần à?
- Vậy thì được.
Quản sự không nói nhiều. Sau khi tuần tra một lát, hắn nói tới một chuyện khác:
- Gần đây trong thành không yên ổn... Lại có một đám tán tu mới chạy từ nơi hoang dã đến. Bọn họ thành lập một Nghĩa Khí Xã còn có tướng ăn hết sức khó coi. Mặc dù Phạm Thiên Bang ta có lòng che chở hàng xóm tốt bụng ở thành đông, nhưng vẫn có chỗ khó chu toàn, bản thân các ngươi phải cẩn thận nhiều hơn đấy.