Lương quả phụ nghe thấy quản sự nói vậy thì biến sắc.
Phần lớn những tu sĩ Nghĩa Khí Xã kia đều là người chạy thoát trong đêm đó.
Về sau, bọn họ thực sự không thể sinh tồn ở nơi hoang dã được, đã lần lượt trở về Phường thị. Nhưng bọn họ vẫn sống không tốt, không thể không đoàn kết với nhau.
Bọn họ còn bởi vì một mạng mạng tiện mà ra tay đấu pháp ngoan độc, Lôi Hỏa Đường và Thiên Phạm Bang cũng chịu thiệt không nhỏ.
Chỉ từ việc Nghĩa Khí Xã chưa bị tiêu diệt là thấy được phía sau bọn họ còn che giấu Kết Đan chân nhân!
Bây giờ ở trong Hắc Nham Phường thị nhỏ bé này, Kết Đan chân nhân chính là trời!
Nếu là lúc trước, trong nhà Lương quả phụ không có lương thực, sẽ không sợ bị người khác nhớ thương, bây giờ lại khác.
- Sắp tới mùa thu hoạch rồi...
Quản sự nhắc nhở một câu rồi chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã rời đi.
Chỉ để lại Lương quả phụ với gương mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng gắt một cái:
- Đây là thế đạo đáng chết...
...
Đêm này, Phương Tịch đang ngồi xếp bằng bên trong động phủ suy nghĩ về bí pháp Tha Hóa Vạn Vật.
Trên mặt hắn đột nhiên hiện ra vẻ hứng thú:
- Tới rồi sao?
Ầm ầm!
Trên không trung của khu phố này bỗng nhiên có tiếng sấm chợt vang lên!
Từng bóng đen liên tiếp thi triển thuật khinh thân và pháp thuật lẻn vào trong khu phố. Bọn họ bỗng nhiên chia ra làm mấy nhóm, xông về phía động phủ của các tu sĩ.
Còn có một nhóm tu sĩ Luyện Khí đỏ mắt nhảy vào linh điền, bắt đầu trắng trợn thu gặt.
Trên pháp khí của bọn họ chợt lóe lên ánh sáng màu vàng, từng mảng linh mễ còn chưa chín hẳn nhanh chóng bị cắt xuống.
Tiếp theo, tất cả được buộc lại và thu vào trong túi trữ vật. Bọn họ phối hợp hết sức ăn ý, tốc độ cũng rất nhanh!
- Đồ trời đáng!
Tiếng gào thê lương của Lương quả phụ truyền đến.
Trong tay nàng vẫn có tấm phù lục lập lòe lôi quang, đối mặt vói rất nhiều tán tu bao vây tấn công, trên nhà gỗ phát ra từng trận văn.
Một màn ánh sáng mờ ảo hiện lên, ngăn cản rất nhiều pháp khí linh khí công kích.
- Không cần sợ, nàng chỉ có một tấm Lôi Cuồng Phù.
- Sử dụng linh thuẫn! Ai biết Mộc Thuẫn Thuật thì tiến lên!
Một phỉ tu che mặt nhìn lướt qua một vòng, nhanh chóng đưa ra sự điều chỉnh. Hắn lại nhìn về phía Tiểu Trùng đang cầm một pháp khí phi đao, cắn răng nhìn về phía của mình, không khỏi cười khà khà một cách quái dị:
- Tiểu tử... ngươi biết trước đây mẫu thân ngươi làm nghề gì không? Bàn về bối phận, chúng ta đều là nghĩa phụ của ngươi!
Tuy biết rõ những phỉ tu kia đang cố ý chọc giận mình, nhưng Tiểu Trùng vẫn nổi giận, hai mắt đỏ như máu, phi đao trong tay hóa thành một luồng ánh sáng màu đen rời khỏi tay bay ra.
Phụt!
Thế nhưng phi đao vừa bay ra khỏi trận pháp, đã bị một thanh linh khí trường kiếm màu vàng bay ra cắt đứt.
Gương mặt Tiểu Trùng bất chợt trắng bệch, linh thức bị hao tổn, đầu váng mắt hoa.
- Tiểu Trùng!
Lương quả phụ thấy vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, bị người ta nắm được sơ hở.
Mấy món linh khí công kích tới, lực phòng ngự của trận phù chung quy không bằng pháp khí thật sự bày trận.
Màn ánh sáng kia chợt lập lòe vài cái, ầm ầm vỡ nát!
...
- Chính là nơi này à?
Ở bên ngoài động phủ của Phương Tịch, mấy bóng người tập trung lại. Mỗi người đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên, trong tay còn cầm lá cờ kỳ lạ màu xanh sẫm.
- Tu sĩ trong động phủ này có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, khó đối phó...
- Có khó đối phó cũng phải bay đầu dưới Thiên Quỷ Tứ Tượng Kỳ của chúng ta...
Trên gương mặt mấy tu sĩ Trúc Cơ lộ ra nụ cười đầy dữ tợn.
Bộ lá cờ trên tay bọn họ hoàn toàn là linh khí, lại thêm bốn vị tu sĩ trên Trúc Cơ trung kỳ hợp sức phát động, cho dù là Trúc Cơ viên mãn cũng phải ngoan ngoãn bị bọn họ chém đầu...
Vèo vèo!
Động phủ bỗng nhiên mở ra, một ánh kiếm đen xì hiện lên.
Ánh kiếm này còn kèm theo sấm sét, uy thế vô cùng kinh người, nó chỉ vừa chém ra, lại chém tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ dẫn đầu làm đôi!
Trên mặt hắn vẫn còn lưu lại nụ cười, Thiên Quỷ Tứ Tượng Kỳ trong tay đã nhanh chóng rơi xuống đất.
- Đại ca?
Ba vị tu sĩ Trúc Cơ còn lại đỏ mắt, nhưng ánh kiếm đen xì kia chém ra rất nhanh, chỉ ba kiếm lại dễ dàng kết liễu tính mạng của bọn chúng.
Kiếm quang màu đen rẽ qua một cách linh hoạt, hóa thành một con rắn nhỏ màu đen ngậm linh khí và túi trữ vật chui lại vào trong động phủ, biến mất.
- Thứ rác rưởi gì vậy? Ngay cả Tiểu Thanh cũng không muốn...
Phương Tịch tùy ý đảo thần niệm qua, lại ném túi trữ vật đi.
Lúc này, hắn đã nhìn thấy Chu Quân cuối cùng không nhịn được phải ra tay cứu mẹ con Lương quả phụ, hắn không khỏi mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, mùi máu tươi nồng nặc không tan, trong linh điền tan hoang.
Lương quả phụ vừa hùng hùng hổ hổ mắng vừa đốt thi thể phỉ tu, lại đổ tro cốt vào trong linh điền.