Ở thành đông của Hắc Nham Phường Thị.
Bây giờ, chỗ khu phố Phương Tịch ở đã lác đác xuất hiện thêm mười mấy hộ tán tu.
Phần lớn tán tu đều mở một vài linh điền ở trước cửa nhà, trồng ít linh mễ linh quả các loại.
Hai mươi năm qua, nhân khẩu trong Hắc Nham Thành chẳng những không giảm còn tăng thêm nhiều.
Nguyên nhân đại khái là vì những dân cư ở ngoài hoang dã không ngừng trở về, cùng với tu sĩ trong thành sinh sôi nảy nở.
Ngày này, một người thanh niên trông có phần thông minh cơ trí cầm theo mấy miếng thịt yêu thú đi tới trước động phủ của Phương Tịch:
- Đại thúc... Tiểu Trùng lại tới thăm ngươi.
Cửa động phủ mở ra, Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, đi ra.
Hắn nhìn thấy thịt yêu thú trên tay Tiểu Trùng, không khỏi cười nói:
- Ngươi tới thì tới, còn khách khí như vậy làm gì?
- Sư phụ ta nói đại thúc ngươi tài cao giấu kỹ, bảo ta phải cố gắng học ngươi!
Tiểu Trùng thành khẩn nói:
- Nếu không phải lúc trước đại thúc chỉ điểm kiếm thuật cho ta, có thể lần này ta đã chết ở ngơi dã ngoại...
- Lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của ngươi bây giờ phối hợp với một thanh linh khí phi kiếm hạ phẩm, ở nơi dã ngoại vẫn vô cùng nguy hiểm, không chừng sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu... Dù sao những thú và tà vật Đại Hoang mạnh mẽ kia cũng sẽ không nói đạo lý với ngươi. Nếu mẫu thân ngươi ở trên trời có linh thiêng biết được, nhất định sẽ không cam lòng...
Phương Tịch rút hồ lô rượu ra, rót vào trong miệng một hớp Thanh Trúc Tửu.
Năm đó, Lương quả phụ liều mạng mang về một ít vật tư, từ đó về sau sức khỏe không được tốt, mười năm sau đã buông tay rời khỏi nhân gian.
Thật may khi đó Tiểu Trùng đã thành niên, đồng thời có sư phụ Chu Quân dẫn dắt, một đường đạp phá rất nhiều cửa ải Luyện Khí, thành công Trúc Cơ!
Sau khi Tiểu Trùng Trúc Cơ, hắn đã gia nhập vào một nhóm tán tu nhỏ, thành lập đội săn yêu, bình thường ra ngoài bắt yêu, thu hoạch thịt yêu thú.
Man Hoang thật ra có tài nguyên vô cùng phong phú, chỉ xem tu sĩ có chịu dùng tính mạng qua lấy hay không.
Bây giờ, rất nhiều tán tu Hắc Nham Phường Thị dựa vào mạng người lấp vào, đã phát hiện ra mấy chỗ săn bắn tương đối an toàn.
Đương nhiên, tuy nói những nơi đó an toàn, nhưng nếu tu sĩ Trúc Cơ nhất thời không cẩn thận vẫn sẽ chết.
Cho dù là tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh gặp phải hoang thú, cũng chỉ có một chữ chết.
Kỳ lạ là hơn hai mươi năm qua, Hắc Nham Phường Thị vẫn chưa gặp phải hoang thú và tà vật tập kích.
Trong lòng Phương Tịch biết rõ tám phần là do Tam Giác Nguyên Tê gây ra chuyện này!
Hoang thú nguyên cổ để lại khí tức ở chỗ này, bách thú không có khả năng tránh đi sao?
Sở dĩ đối phương làm như vậy, đại khái chỉ là đang nuôi heo mà thôi.
Nhìn Hắc Nham Phường Thị bây giờ không ngừng phát triển, gần như hình thành văn minh và sinh thái tu sĩ hoàn toàn mới, Phương Tịch biết được ngày thu gặt sẽ không xa!
- Ta đi thăm sư phụ đã...
Tiểu Trùng nói chuyện một lúc lại, đứng dậy từ biệt, đi bái kiến Chu Quân.
Dựa theo Phương Tịch cảm ứng, vết thương của Chu Quân tiếp tục chuyển biến xấu, nếu không có cách nào tự cứu, đại khái sẽ mất trong mấy năm này.
- Thật thú vị!
Hắn thì thào một tiếng rồi trở lại trong động phủ nhà mình.
Trong hư không có ánh sáng màu bạc lóe lên, một con chim xanh nhỏ bay ra, trong miệng còn ngậm một lá thư.
Phương Tịch nhận lấy xem, quả nhiên là thư do Vân Hi và Liễu Nhứ gửi tới.
Trong thư lần này, hai nàng ngoại trừ nói về một vài tin tức về tình hình thành Thiên Phạm càng tệ hơn, cũng nói mình đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Vân Hi và Liễu Nhứ tiến vào Địa Tiên Giới, tuy tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhưng vẫn còn xa mới đạt tới bình cảnh lớn Phản Hư.
Mà lúc này, trong sư tỷ muội của các nàng có một đại sư tỷ đã tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần viên mãn, thậm chí hoàn thành tu hành trợ giúp công pháp ngũ hành.
Lúc này, nàng muốn công kích bình cảnh lớn Phản Hư, nhưng khổ nổi thiếu linh vật, đang vay mượn rất nhiều sư tỷ muội...
“Trong Thành Thiên Phạm còn có thể mua được linh vật Phản Hư à? Hoặc là theo con đường của Thiên Mị Tông?”
“Sẽ không phải là kẻ lường gạt gì chứ?”
Phương Tịch chớp chớp mắt.
Lúc này, Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ xem như đối mặt với tình huống khó xử. Dù sao bọn họ có tình nghĩa đồng môn, nếu không ra tay trợ giúp, nhân duyên nhất định sẽ bị ảnh hưởng, đồng thời còn có khả năng đắc tội sư thúc Phản Hư tương lai!
Đối với loại chuyện này, Phương Tịch luôn không cho ra kiến nghị, chỉ có thể mặc cho hai nàng tự quyết định.
- Chủ nhân, chủ nhân, bao giờ chúng ta ra ngoài chơi? Ở đây thật nhàm chán...
Tiểu Thanh hạ xuống đất và hóa thành một thiếu nữ với đôi mắt sáng ngời. Nàng kéo ống tay Phương Tịch áo nói.
- Đi ra ngoài chơi? Bây giờ ngươi còn không biết bên ngoài nguy hiểm tới mức nào à?