Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1682 - Chương 1845 - Tiểu Sủng

Chương 1845 - Tiểu sủng
Chương 1845 - Tiểu sủng

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành một thanh trường kiếm bỗng nhiên chém xuống.

Nó dễ dàng cắt qua ma giáp trên thân của Hắc Khô, chia thân thể Ma tộc đã mất đi tất cả Ma Thi bản mệnh này làm hai phần.

Tiếp theo, một Ma Anh hiện ra. Hắn vừa muốn nói gì đó, đã bị một thanh phi kiếm xanh biếc xuyên qua ngực.

Hắn cười gượng, bị khôi lỗi yêu trùng ngậm lấy, trong ánh sáng lóe lên, hắn đã biến mất không thấy nữa.

Ong ong!

Huyết Sát Phiên mất đi chủ nhân lại rên rỉ một tiếng, rơi từ giữa không trung xuống.

Phương Tịch phất tay đánh ra một pháp lực, cuốn lá cờ phướn này về, cầm ở trong tay.

Hắn lặng lẽ vận chuyển Tam Tương Diệt Nguyên Công, đưa một tia Chân Ma Khí ăn mòn vào.

- Vô dụng thôi... Chí bảo Ma tộc này chỉ nhận Chân Ma Khí, tuy khí linh của bảo vật Ma tộc luôn có phẩm hạnh thấp, cũng sẽ không...

Tiểu hồ ly vừa mở miệng, lại há hốc mồm nhìn thấy Huyết Sát Phiên ầm một tiếng, hóa thành một ánh sáng màu đỏ, bị Phương Tịch nuốt vào trong bụng.

Đây rõ ràng là biểu hiện đã bị chế luyện!

Nàng nhất thời ngây người. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khí linh không có khí phách như vậy!

Thậm chí còn là bảo vật cấp bảy!

- Vương đạo hữu...

Bạch Ngọc Sinh có ngốc thế nào cũng biết vị Vương đạo hữu này tuyệt đối che giấu rất nhiều điều, thậm chí không phải là Giao Long nuôi trong vũng nước cạn Yêu Nguyệt Tiên Thành này!

Lúc này, hắn trái lại càng cung kính hơn, thậm chí còn có phần nằm ngang.

Dù sao chỉ cần có thể thu được Dịch Kinh Tẩy Tủy Hoàng Hồ Lô kia, hắn lại không cầu gì khác.

- Hồ ly ngươi...

Phương Tịch nắm lấy con tiểu hồ ly còn hai đuôi lên, véo một cái, lúc này mới cười nói:

- Ngươi đã vào trong Thất Bảo Điện chưa?

- Chưa... Chưa!

Tiểu hồ ly vội vàng lắc đầu, lại nói:

- Tiểu yêu luôn thân thiện với Nhân tộc, vẫn mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, thả cho tiểu yêu một con đường sống...

Tuy đều là tồn tại cấp sáu, nhưng nàng cảm giác huyết mạch bất phàm của yêu hồ ba đuôi mình giống như hàng giả!

- Ngươi nói có thật không?

Phương Tịch cho tiểu hồ ly một ánh mắt, để nàng tự hiểu rồi nói tiếp:

- Gần đây, trong tay bản tọa đang cần một tiểu sủng...

Tiểu hồ ly hai đuôi cắn răng:

- Nếu như loại đồ chơi, tiểu... tiểu...

- Nếu như không theo, đánh chết!

Phương Tịch cười híp mắt bổ sung một câu.

Tiểu hồ ly hai đuôi lập tức rơi nước mắt lã chã:

- Tiểu nô bằng lòng đầu hàng...

Trong lòng nàng lại nói:

“Tạm thời nhẫn nhục một thời gian, cứ theo hắn trước. Chờ sau khi cho ra khỏi bí cảnh, ta sẽ mời Hắc Long đại nhân cùng bà ngoại làm chủ... Nhưng người này hung dữ bá đạo như vậy, không biết bà ngoại đi có được không...”

...

Phương Tịch đương nhiên sẽ không quan tâm tới tâm tư của một con tiểu hồ ly.

Hắn tùy ý lấy ra một Ngự Thú Hoàn đeo vào cho nàng, lại lệnh cho tiểu hồ ly dâng ra một phần tinh hồn bản mệnh và tinh huyết. Sau đó, hắn rất hào phóng thả tiểu hồ ly ra.

Đến lúc này, tiểu hồ ly chỉ có thể ấm ức, nhắm mắt đi theo sau lưng Phương Tịch.

- Này...

Bạch Ngọc Sinh nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt cũng giật loạn.

Cho dù Hồ nữ ba đuôi này bị thương nặng, thậm chí bị chém xuống một đuôi, nhưng hình như khí tức vẫn không kém hắn.

Nhưng nàng ở trong tay lão tổ Vương gia quả thật giống như đống bùn, mặc cho xoa nắn.

Điều này làm hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ, có phải Phương Tịch là tu sĩ Hợp Thể ngụy trang không?

Nhưng hắn suy nghĩ lại, nếu người này thật sự có tu vi Hợp Thể, sẽ không thể tiến vào bí cảnh này. Hắn chỉ có thể xem lão tổ Vương gia thành thiên tài tuyệt thế giống như Kiếm Tử.

Phương Tịch đi tới trước Thất Bảo Điện, năm ngón tay nắm lại thành một quyền.

Rắc!

Cấm chế bảy màu giống như cầu vồng kia lập tức vỡ nát từng tấc như thủy tinh vậy, hiện ra cung điện sau đó.

Phương Tịch đi vào cửa cung điện, bàn chân giẫm lên một mặt đất bảy màu.

- Theo lời đồn đại, Thất Bảo Lưu Ly Thổ là linh nhưỡng vô thượng, chính là nguyên liệu hệ thổ đỉnh cấp, còn được rất nhiều tu sĩ cao cấp Phạm Môn khao khát...

Bạch Ngọc Sinh kể như lòng bàn tay:

- Đáng tiếc... trong những đất đai này đã bị hạ cấm pháp, khó có thể chuyển đi...

Phương Tịch không để ý tới những điều đó, hắn đạp lên mặt đất bảy màu, đi tới sâu bên trong cung điện.

Ở sâu bên trong Thất Bảo Điện chỉ có một hồ ngọc.

Hơn nửa hồ ngọc bị tàn phá, trên đó có mấy chữ triện màu vàng, lại bị chặt một nửa, còn bởi vì thời gian quá lâu đã sớm mơ hồ, khó có thể phân biệt rõ ràng.

Nhưng Phương Tịch lại nhận ra được chất liệu hồ ngọc không ngờ là tiên ngọc!

Mà ở đáy hồ ngọc không lành lặn này còn có từng luồng tiên khí, hình thành một lớp nước mỏng.

Ở bên bờ hồ còn có một gốc dây leo hồ lô.

Dây leo màu nâu, cành lá rậm rạp, bên trong có chữ triện vàng bạc không ngừng di chuyển.

Mà ở trên dây leo còn treo bảy cái hồ lô với màu sắc khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment