Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1708 - Chương 1871 - Đấu Pháp 3

Chương 1871 - Đấu pháp 3
Chương 1871 - Đấu pháp 3

Coong!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Vô số mũi kiếm chia năm xẻ bảy, tiếp theo tấm lá chắn rên rỉ một tiếng, bị một quyền của Phương Tịch đánh xuyên qua, trúng vào cánh tay trái của Kiếm Tử!

Rắc!

Tay phải của Kiếm Tử chém một phát, trên thanh phi kiếm màu xanh dài gần một thước bỗng nhiên hiện ra từng phù văn không trọn vẹn, chém hụt vào không trung.

Bóng dáng Phương Tịch đã biến mất từ lâu.

Kiếm Tử cúi đầu, nhìn thấy cánh tay trái của mình hiện ra một độ cong quỷ dị, mơ hồ có thể thấy được kiếm cốt màu vàng.

- Thuấn di?

Tay phải của hắn giơ tàn kiếm Tiên phủ lên thật cao, từ toàn thân bạo phát kiếm khí vô hình, trải rộng ra ba thước xung quanh.

Đây là tuyệt học của Kiếm Các... Tam Xích Kiếm Vực!

Đạo kiếm tu, bắt đầu từ luyện kiếm thành sợi, lại truy tìm kiếm ý vô cùng sắc bén, đi lên con đường một kiếm phá vạn pháp!

Ban đầu, căn bản không cần phòng ngự, một khi phòng ngự lại đại biểu kiếm tâm bị phủ bụi.

Nhưng Tam Xích Kiếm Vực lại khác!

Kiếm Vực này chỉ có ba thước, chỉ có kiếm tu nắm giữ một kiếm phá vạn pháp mới có khả năng thi triển ra.

Ba thước quanh thân đều có kiếm ý tuyệt đối mạnh mẽ, mặc cho pháp thuật thần thông gì cũng khó có thể bước qua lôi trì một bước!

Nhưng Phương Tịch cũng là một lực hạ gục mười người!

Hắn lợi dụng năng lực hư không của Huyết Sát Phiên, thân hình không ngừng lập lòe ở trong hư không và bỗng nhiên đi tới phía sau Kiếm Tử, lại đánh ra một quyền.

Vù vù!

Nắm đấm của hắn rơi vào trong Tam Xích Kiếm Vực, vô cùng ánh kiếm cuốn ra, khiến Vạn Yêu Giáp cũng phát ra tiếng gào thét, hiện ra từng vết nứt.

Nhưng trước khi vết nứt bị nghiền nát, Phương Tịch đã đánh trúng một quyền vào sau lưng Kiếm Tử!

Phụt!

Ánh sáng trắng lóe lên, thân hình Kiếm Tử biến mất.

Thay vào đó là một khôi lỗi với gương mặt không cảm xúc!

... Kiếm khôi lỗi!

Gương mặt của khôi lỗi này bình thường, toàn thân hiện ra đầy vết kiếm và chợt nổ tung...

Phụt phụt!

Vô số kiếm khí mạnh mẽ bạo phát, bao phủ cả phạm vi mấy chục dặm.

Kiến trúc nguy nga lộng lẫy, đặc biệt là lầu chính của Nghênh Khách Lâu đều hóa thành bột mịn.

Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, làn gió thổi qua, tất cả đều giống như bụi bặm bay đầy trời và biến mất.

Rắc!

Phương Tịch cúi đầu, chỉ thấy trên Vạn Yêu Giáp hiện ra từng vết nứt, tiếp theo không ngừng mở rộng tới cả bộ Vạn Yêu Giáp.

Rắc, rắc!

Giống như phát sinh phản ứng dây chuyền, từng mảnh giáp rơi từ trên Vạn Yêu Giáp xuống, tiếp theo nổ tung, hóa thành bột mịn.

Huyết Sát Phiên rên rỉ một tiếng, trên thân cờ không ngờ hiện ra mấy vết thủng.

- Không ngờ...

Ngoài mấy chục dặm có ánh kiếm lóe lên, hiện ra bóng dáng của Kiếm Tử.

Thần thức của hắn lướt qua, chỉ thấy Vạn Yêu Giáp của Phương Tịch vỡ nát, hiện ra lồng ngực rắn chắc và làn da phát ra ánh sáng như ngọc, trên mặt hắn không khỏi hoảng sợ.

Trong một lần hắn gặp kỳ ngộ mới đoạt được kiếm khôi lỗi này, bên trong ẩn chứa vô số kiếm khí do hắn ngày đêm tích góp.

Hắn đột nhiên bạo phát, tin tưởng cho dù là tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ cũng khó có thể đỡ được.

Lần trước, khi hắn ở trong Thất Bảo Bí Cảnh, hắn thậm chí dựa vào điều này để ám toán Thần Toán Tử!

Kết quả lần này hắn cho tự nổ tất cả kiếm khí được cất giữ bên trong kiếm khôi lỗi, lại chỉ có thể phá được bộ áo giáp của đối phương?

- Luyện thể có thể tương đương với yêu thú cấp bảy...

- Nếu còn mạnh hơn nữa, quả thật có thể bằng với Kim Cương Tử...

Trên mặt Kiếm Tử hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng, cánh tay trái bị gãy lật tức lành lại trong giây lát. Hắn thình lình thi triển bí thuật, cố áp chế vết thương:

- Ta thừa nhận, ngoài Phương Tiên Đạo Chủ, ngươi cũng là đối thủ ta muốn có!

Thanh đoản kiếm dài gần một thước trong tay hắn phát ra tinh quang, hắn dùng ngón tay bắn thanh kiếm ra, thanh kiếm phát ra âm thanh như tiếng rồng ngâm.

Thiên địa bỗng nhiên chỉ còn lại một tiếng kiếm rít.

- Tâm Kiếm Thuật?

Phương Tịch cười giễu cợt, trong lòng lại thầm nghĩ:

“Đúng lúc... Ta cũng tới vì Phương Tiên Đạo Chủ! Chỉ tiếc... Ta không muốn làm đối thủ của ngươi, chỉ muốn lấy mạng của ngươi.”

Trong tay hắn có ánh sáng màu vàng lóe lên, hiện ra một hồ lô vàng.

Hồ lô vàng vàng như ngọc lại mang ánh sáng màu vô cùng trầm trọng.

Phương Tịch nhổ nắp hồ lô, khẽ quát một tiếng:

- Mời bảo bối xoay người!

Vèo!

Trong thiên địa, một tiếng đao vang lên, thậm chí át cả kiếm ngâm!

Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô bỗng nhiên đảo ngược, một ánh sáng Canh Kim bắn ra!

Một sợi vàng lóe lên, không ngờ xẹt qua cổ của Kiếm Tử!

Nhanh!

Tất cả đều nhanh như sét đánh ngang tai!

Một thanh phi đao Nhị Ngũ Trảm Phách vừa ra, nhất định phải thấy máu!

Dưới một đao, Kiếm Tử rơi đầu!

Nhưng Phương Tịch không hề có vẻ gì đắc ý, trên tay hắn có ánh sáng xanh biếc lóe lên, Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm hiện ra.

Bình Luận (0)
Comment