Hủ Mộc lão đạo cười híp mắt, nhìn về phía Phương Tịch:
- Về phần Phương đạo hữu... Đào Hoa Đảo còn có một nơi là Phỉ Thúy Nhai, là một mạch linh mạch cấp một trên đảo, tuy cấp bậc linh khí không nhập lưu nhưng vẫn có thể mở mười mấy mẫu linh điền. Nguyễn tiên tử bằng lòng cho đạo hữu thuê một trăm năm không thu linh thạch, chỉ cần lần này đạo hữu ra tay trợ giúp nàng là được rồi.
Phương Tịch nghe Hủ Mộc lão đạo nói xong, trong lòng thấy cạn lời.
“Mẹ nó, Luyện Khí tầng bốn không có nhân quyền đúng không? Ta chỉ là một người tới góp cho đủ số đúng không?”
“Tu vi mỗi người các ngươi đều cao hơn ta đúng không? Có muốn thử ra tay không, ta cho các ngươi một đòn!”
Chẳng qua hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, cẩn thận suy tính lợi và hại trong chuyện này.
Loại chuyện như vậy, chỉ cần hỏi thăm là có thể xác nhận thật hay giả. Bởi vậy, chuyện thân phận Nguyễn Tinh Linh là nữ nhi của đảo chủ trước đây chắc hẳn là thật.
Lúc này, Phương Tịch nghĩ lại mà sợ:
“Nguy hiểm thật, ta suýt nữa đã cầm kịch bản của họ Lư kia...”
“Đây là một bài học đấy. Sau này chém giết kẻ địch, nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc, bằng không sẽ có hậu họa khôn lường!”
“Chẳng qua, một khế ước cho thuê một trăm năm linh địa không nhập lưu thật sự không tệ, đáng để mình ra tay một lần!”
“Chờ đã...”
Phương Tịch nhìn về phía Hủ Mộc lão đạo:
- Hủ Mộc lão đạo, ngươi cũng muốn ra tay à?
- Đúng vậy...
Hủ Mộc lão đạo cười gượng:
- Lão đạo thường nghe đạo hữu ngươi cố chấp với nơi này, bản thân cũng có vài phần ý nghĩ. Dù sao có thể làm đảo chủ một phương, làm ruộng nuôi cá, tiêu diêu tự tại, chung quy tốt hơn dựa vào cái mặt già này kiếm cơm ở trong Phường thị. Lại nói... Lão đạo cũng sắp tới đại nạn, dù sao cũng phải cân nhắc cho con cháu.
Phương Tịch âm thầm khinh bỉ lão già này. Hắn lại hỏi Nguyễn Tinh Linh:
- Nguyễn đạo hữu... Trước đây, khi họ Lư kia làm loạn, ngươi không khiếu nại à? Hay Liên minh ba mươi sáu đảo không quan tâm sao?
Nguyễn Tinh Linh cười gượng trả lời:
- Liên minh ba mươi sáu đảo không đoàn kết. Các thành viên trong đó thậm chí đều có huyết hải thâm thù với nhau... bọn họ công kích lẫn nhau cũng là chuyện rất thường gặp. Chỉ cần không phải Long Ngư Chung thị tới công kích thì mọi chuyện đều tốt... Năm đó, Nguyễn gia ta cũng có quan hệ thông gia với mấy nhà, nhưng sau khi họ Lư kia cướp giật tài nguyên của nhà ta, rất nhanh đã đột phá tới Luyện Khí hậu kỳ. Hắn lại cố cưới một thứ nữ của Nguyễn gia, lấy thân phận người ở rể làm đảo chủ. Phong gia ở Bạch Vũ Đảo, Mạc gia ở Hắc Sa Đảo lại không ra tay...
- Đúng là ly kỳ khúc chiết...
Phương Tịch xúc động, trong lòng thầm nói:
“Miếu nhỏ gió độc lớn, nước cạn lại lắm rùa...”
- Hôm nay, vẫn mong các vị trợ giúp ta báo thù. Thiếp thân bằng lòng phát ra lời thề tâm ma, nhất định sẽ thực hiện những lời đã hứa.
Nguyễn Tinh Linh đứng dậy, dịu dàng thi lễ với mấy người.
Lúc nàng hành động, chuông treo trên tay lại kêu đinh đinh đang đang, làm cho tâm thần người ta không khỏi bĩnh tĩnh hơn.
- Mong đạo hữu yên tâm, trừ ác nâng cao thiện, tu sĩ thế hệ ta đều không thể chối từ!
Vi Nhất Tâm mở miệng hứa hẹn trước tiên.
- Lão đạo tất nhiên cũng sẽ trợ giúp đạo hữu một tay!
Hủ Mộc lão đạo đằng đằng sát khí nói:
- Thật sự không dám giấu... Lão đạo có chút quan hệ trong ba mươi sáu đảo. Nguyễn đạo hữu lấy thân phận chủ mạch báo thù, chỉ cần giết họ Lư kia, tuyệt đối không ai có thể nói gì!
- Cái này... Không biết thực lực đạo tặc trên Đào Hoa Đảo bây giờ thế nào?
Cuối cùng, Phương Tịch lại ngượng ngùng hỏi thăm.
- Mấy năm trước, tu vi của Lư Kính Thanh kia lại đột phá Luyện Khí tầng tám, thủ hạ có bốn người Luyện Khí trung kỳ...
Nguyễn Tinh Linh nói thật:
- Đến lúc đó, Lư Kính Thanh giao cho thiếp thân, những thủ hạ kia lại phải nhờ cậy các vị!
- Lấy thân phận của đạo hữu, lẽ nào không thể mời một vị cao thủ Luyện Khí hậu kỳ trợ giúp à?
Phương Tịch hơi nghi ngờ hỏi thăm.
Đối phó với một vị Luyện Khí tầng tám, đương nhiên vẫn phải bao vây tấn công sẽ tương đối bảo đảm hơn.
- Cái này... Thiếp thân có ẩn tình khó nói, nhưng mong các vị yên tâm, thiếp thân nắm chắc giết chết được kẻ địch lớn.
Trên mặt Nguyễn Tinh Linh hiện ra vẻ kiên nghị.
Phương Tịch còn muốn hỏi tiếp nhưng bị Vi Nhất Tâm cắt ngang:
- Nguyễn tiên tử có ẩn tình khó nói, đạo hữu còn muốn ép nàng làm gì. Điều này không giống việc chính nhân quân tử nên làm!
“Mẹ nó...”
Phương Tịch bất đắc dĩ, hắn muốn hỏi rõ con át chủ bài của Nguyễn Tinh Linh, còn không phải vì suy nghĩ cho mọi người sao?
Vi Nhất Tâm này não ngắn rồi.
Hắn đã có đạo lữ, chẳng lẽ còn muốn xum xoe Nguyễn Tinh Linh? Hoặc thuần túy là liếm chó?
“Không đúng, cũng có khả năng đây là một chính nhân quân tử? Nhưng... Quân tử sống không lâu đâu...”
Trong lòng hắn thầm cười lạnh mấy tiếng, lại xin lỗi:
- Là ta sơ suất... Mong tiên tử đừng trách!
- Không có gì!