Sắc mặt Nguyễn Tinh Linh trở nên tốt hơn:
- Nếu các vị không có vấn đề gì, vậy chúng ta cùng phát ra lời thề tâm ma đi!
- Tại hạ... Làm rồi!
Sau khi xác nhận lời thề tâm ma chỉ là yêu cầu giữ bí mật, còn trong lúc hành động không được hại nhau, Phương Tịch là người đầu tiên thề.
- Hừ!
Vi Nhất Tâm hình như vô cùng xem thường. Hắn và đạo lữ Hoa Thiền Quyên cùng phát ra lời thề, cuối cùng tới Hủ Mộc lão đạo.
- Được rồi... Các vị có thể trở về chuẩn bị. Về phần thời gian ra tay, không bằng chọn một tháng sau.
Nguyễn Tinh Linh nói.
- Một tháng sau? Tiên tử cao minh.
Hủ Mộc lão đạo vuốt râu mỉm cười.
- Một tháng sau, chẳng lẽ là buổi đấu giá mỗi năm một lần ở Bảo Chu Phường Thị? Chẳng lẽ... tiên tử đã nhận được tin tức Lư Kính Thanh kia sẽ đến đó?
Phương Tịch hình như nghĩ đến điều gì đó.
- Không sai, đạo hữu đúng là có tâm tư nhạy bén.
Nguyễn Tinh Linh thỏa mãn gật đầu.
Phương Tịch nhìn vẻ mặt Vi Nhất Tâm có chút khó coi, lắc đầu giải thích:
- Tại hạ chỉ chuẩn bị mua một món pháp khí tinh phẩm phòng thân, bởi vậy quan tâm tới thời gian của hội đấu giá thôi.
- Thiếp thân thật sự biết được tin tức Lư tặc kia sẽ đến đây buổi đấu giá lần này. Đến lúc đó chúng ta có thể mai phục giết người này, không cần đi đánh đại trận hộ sơn của Đào Hoa Đảo nữa!
Nguyễn Tinh Linh giải thích vài câu.
Dù sao, một đám tu sĩ Luyện Khí đi công kích một đại trận hộ sơn, cho dù là cấp một cũng là chuyện tốn sức lại vô nghĩa, còn có thể bị giết ngược. Trừ khi bọn họ có Phá Cấm Phù cấp một!
Nhưng một Phá Cấm Phù chưa chắc có thể phá được một đại trận!
Tối đa chỉ tạo thành con đường, quấy nhiễu uy năng của trận pháp trong thời gian ngắn, khiến kẻ tập kích có thể tiến vào bên trong trận pháp, sau đó không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!
Lần trước, mặc dù Thiên Thanh Như Thủy Trận của Thanh Trúc Sơn Phường Thị bị Phá Cấm Phù cấp hai dễ dàng phá hỏng, nguyên nhân hoàn toàn là vì phù lục phá từ bên trong trận pháp!
Phần lớn uy năng của trận pháp đều hướng ra ngoài, công kích từ bên trong và công phá từ phần ngoài có độ khó hoàn toàn khác nhau.
Nếu Nguyễn Tinh Linh có cách có thể khiến người ta cầm Phá Cấm Phù cấp một phá đại trận của Lư gia từ bên trong, thật ra rất có khả năng phá hủy được đại trận hộ sơn kia.
Nhưng hiện tại xem ra, dưới tiền đề có lựa chọn tốt hơn, nữ tử này cũng không muốn phá trận pháp khổ cực lắm mới xây dựng lên được.
- Như vậy rất tốt!
Phu thê Vi Nhất Tâm nghe nói không cần đi đánh vào đại trận của Đào Hoa Đảo, trên mặt bọn họ không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Đoàn người thương lượng xong, tất cả đứng dậy từ biệt.
Phương Tịch cố ý đi chậm lại vài bước, chỉ thấy Hủ Mộc lão đạo đi ra tiễn hắn.
Lúc sắp chia tay, lão già này cúi đầu khẽ nói vài câu:
- Nguyễn tiên tử thật ra không phải không lôi kéo được tu sĩ hậu kỳ, nhưng sợ dẫn sói vào nhà... Thậm chí một vị cao thủ Luyện Khí đại viên mãn có ý định ra tay, chỉ là muốn Nguyễn tiên tử đáp ứng làm đạo lữ. Nguyễn tiên tử lại một lòng hướng tới đại đạo, không muốn mất nguyên âm, bởi vậy vẫn không thể bàn bạc thỏa đáng...
- Thì ra là thế.
Phương Tịch chợt hiểu ra, trong lòng lại dở khóc dở cười:
“Nhìn tình hình thế này... Ta còn được lợi nhờ tu vi thấp?”
...
Ban đêm, bên trong động phủ số 37 hàng chữ Bính.
Một viên Dạ Minh Châu lớn bằng nắm tay được gắn ở trên vách tường, chiếu sáng trong phòng giống như ban ngày.
Phương Tịch lấy ra một quyển sách tiện tay mua được trong cửa hàng, lật tới phần Đào Hoa Đảo của Vạn Đảo Hồ và cẩn thận xem.
- Đào Hoa Đảo... Đảo này nằm trong dãy đảo ở phía đông nam của Vạn Đảo Hồ, gần đó là Bạch Vũ Đảo, Hắc Sa Đảo, Kim Diễm Đảo!
- Đảo này kéo dài hơn ba mươi dặm từ nam sang bắc, rộng hơn hai mươi dặm... Có các linh địa Song Tử Phong, Kính Nguyệt Hồ, Phỉ Thúy Nhai, trong đó chỉ có Kính Nguyệt Hồ là linh mạch cấp một, còn lại đều không nhập lưu...
- Trên hòn đảo có một trấn lớn dành cho người phàm, hơn mười thôn trang, nhân khẩu hơn mười nghìn... Chà chà, đây hoàn toàn là một huyện nhỏ đấy.
Trong Vạn Đảo Hồ, tu sĩ với người phàm đều sống chung trên hòn đảo.
Đồng thời phần lớn những người phàm tục là con cháu của tu sĩ, lại ở gần nên được linh khí tẩm bổ, xác suất trong con cháu xuất hiện linh căn rất cao, cũng là một nguồn bổ sung quan trọng cho quần thể tu sĩ.
- Chẳng trách Hủ Mộc lão đạo cũng muốn đi làm nhị đảo chủ, đây là thổ hoàng đế một phương đấy...
- Nguyễn Tinh Linh có thực lực, có danh phận... Lại thêm Hủ Mộc lão đạo khơi thông quan hệ, chỉ cần giết chết Lư Kính Thanh thì nhất định có thể ngồi vững trên vị trí đảo chủ, ta cũng có thể hưởng trăm năm yên ổn... Chuyện này có thể làm được!
Ở tu tiên giới, cho dù có danh phận đại nghĩa, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực.
Về phần vì sao tự tin Nguyễn Tinh Linh có thể giải quyết được kẻ thù à?