Với xuất thân Luyện Khí Sư của nàng rất có khả năng mua được pháp khí tinh phẩm, hoặc phù lục uy lực lớn, thậm chí là loại bảo vật dùng một lần, ví dụ như Âm Lôi Tử kia!
- Đương nhiên, Nguyễn Tinh Linh hẳn không có con đường mua Âm Lôi Tử... Nhưng nàng hẳn phải có ít vật phẩm dùng một lần, vụ buôn bán này có thể làm được!
- Đáng tiếc, nữ tử này chỉ là Luyện Khí Sư cấp một trung phẩm, bằng không chờ đến sau khi trận chiến đấu kết thúc, mình có thể kết giao, xác nhận nhân phẩm, có thể giao những nguyên liệu Xà Giao kia cho nàng chế luyện...
- Làm một vị thể tu không qua chính thống, ta vẫn phải dựa theo tập tục của tu tiên giới, mặc vào nguyên bộ linh giáp trước lại ra tay với người khác...
...
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Theo hội đấu giá tới gần, người trong Bảo Chu Phường thị dần dần nhiều hơn.
Các thương gia lớn cũng nhân cơ hội đưa ra hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, rất nhiều thương phẩm đều được nâng giá... Không sai, chính là tăng giá bán!
Dù sao đan dược, pháp khí thượng phẩm... đều được tranh mua.
Cửa hàng buôn bán lớn có uy tín tốt, căn bản không lo về chuyện bán hàng!
Ngược lại, các sạp hàng bày bán cũng nhiều hơn, sau đó liên kết với nhau, giá có xu thế giảm xuống.
Phương Tịch cũng nhân cơ hội hiếm có này, bán ra các loại nguyên liệu yêu thú hạ phẩm như Hồng Nhãn Ô Nha.
Tuy nguyên liệu yêu thú hơi nhiều, nhưng xen lẫn trong mức giao dịch khổng lồ của Phường thị lại không mấy bắt mắt.
Sau khi xử lý xong tất cả nguyên liệu yêu thú hạ phẩm, tâm trạng Phương Tịch không tệ, hắn bắt đầu đi dạo phố.
Ở trong túi trữ vật của hắn bây giờ chỉ còn lại có da xương máu của Xà Giao, cùng với mấy vật quý hiếm của lão Độc Nhãn như da sói, bút lông sói, cánh, chân phi cầm cấp một thượng phẩm...
Phương Tịch giữ lại mấy thứ này, tính để cho mình sử dụng, hoặc chờ đến lúc có cơ hội thích hợp mới bán ra.
Cùng lúc đó, sau hai lần ba lượt mua các truyền thừa khác, hắn còn lại hơn bốn trăm viên linh thạch hạ phẩm.
“Quả nhiên, làm gian thương hai giới đúng là kiếm lời!”
Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, Phương Tịch đi dạo trong đám người bày sạp nhưng không phải muốn tìm được bảo vật nhặt của hời gì đó, chỉ tùy ý nhìn xem thôi.
- Pháp kiếm thượng phẩm bán rẻ thật, chỉ cần một trăm linh thạch!
- Phi Thiên Phù cấp một thượng phẩm! Có thể làm tu sĩ sớm thể nghiệm phi thuật của đại tu sĩ Trúc Cơ... Rưng rưng bán ra với giá hai mươi viên linh thạch!
- Các loại khoáng thạch quý hiếm chỉ chờ người hữu duyên!
- Thịt yêu thú bán rẻ, một viên linh thạch mười lăm cân!
- Các loại công pháp bí thuật, mua mười quyển sẽ tặng kèm một bản đồ bảo tàng gia truyền!
...
Phương Tịch đi tới sạp hàng công pháp xem bản đồ bảo tàng kia, khóe miệng khẽ co giật.
Hắn ở trong tu tiên giới chưa từng tiến hành hoạt động tìm kiếm bí tàng, thăm dò động phủ di tích của tiền bối, chỉ biết trong đó có rất nhiều cạm bẫy!
Phần lớn bản đồ bảo tàng đều là giả, còn lại phần nhỏ có khả năng là cạm bẫy của phỉ tu!
Chỉ có xác suất một phần mười nghìn thậm chí một phần trăm nghìn có thể tìm được bảo tàng như Tử U Sơn Bí Cảnh.
Nhưng sau khi lấy được cơ duyên lớn, thực lực không đủ, kết quả sẽ giống như Tư Đồ gia và Hồng Diệp Cốc vậy... Đều rất thảm!
Phương Tịch đi dạo hồi lâu vẫn không phát hiện ra được cơ hội nào nhặt của hời, hắn không khỏi cười tự giễu mình.
“Ta quả nhiên không phải là thể chất nhân vật chính...”
Sau khi hắn thầm thở dài một tiếng, lại đứng lại bên một sạp hàng bán linh mễ.
Chủ quán là một lão nông đội đấu lạp, tu vi mới là Luyện Khí sơ kỳ. Hắn tươi cười chào đón với mọi người, cẩn thận đề phòng lại lộ ra khiêm tốn, làm cho Phương Tịch không hiểu sao liên tưởng đến lão Mạch đầu.
Hắn ngồi xổm xuống, lật trong sạp hàng linh mễ và cầm lên một nắm linh mễ màu đen.
- Đạo hữu, Nhâm Thủy Linh Mễ này giàu tinh khí thủy mạch. Ngươi xem linh mễ này của ta đi, từng viên no đủ, giá rẻ, mua nhiều còn có ưu đãi.
Lão nông nhìn thấy Phương Tịch hình như định mua, lập tức giới thiệu.
- Ừ, thật sự không tệ!
Phương Tịch đọc qua truyền thừa Linh Thực Phu, vị Giả Phi Tài kia cả đời chuyên tâm trồng trọt, có vài các nhìn bất phàm về con đường linh mễ.
Lại thêm bản thân Phương Tịch cũng là một linh nông, đọc xong cũng có sự cộng hưởng, tiến độ còn nhanh hơn trận pháp, chế tạo phù gì đó nhiều.
Lúc này hắn xoa đầu ngón tay đã biết linh mễ này ẩn chứa linh khí thậm chí còn dồi dào hơn đồ bán trong cửa hàng, xem là tiểu tinh phẩm.
Chẳng qua, hắn nhanh chóng bỏ Nhâm Thủy Linh Mễ này xuống, lại nắm một nắm linh mễ màu đỏ bên cạnh lên.
Linh mễ này màu đỏ sậm còn kèm theo mùi tanh thoang thoảng, khiến cho người ta thấy hơi khó chịu.
- Đây là Xích Huyết Linh Mễ? Phẩm chất không tệ, có thể làm hạt giống cho năm sau.
Phương Tịch xúc động nói.
- Đạo hữu đúng là biết nhìn hàng đấy!