Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1727 - Chương 1890 - Ăn Hàng

Chương 1890 - Ăn hàng
Chương 1890 - Ăn hàng

Hắn có suy nghĩ như vậy, tất nhiên càng chịu khó chạy tới chỗ của Phương tiên sinh hơn.

Đồng thời, hắn nhận ân tình của Phương tiên sinh như vậy, không thể không báo đáp.

Nhưng trong túi của Cam Ngọc túng quẫn, cũng may mấy ngày gần đây nghe nói tiên sinh muốn ăn canh rắn.

Cam Ngọc bỗng nhiên nhớ ra trên Ngưu Đầu Sơn cách đó không xa hình như có rắn thường xuất hiện. Bởi vậy hắn thường tới đây đốn củi, tiện thể bắt rắn béo đi hiếu kính tiên sinh.

Thế nhưng rắn trong núi dễ bắt đều bị đám trẻ trong thôn bắt hết, chẳng còn thấy con nào. Đã mấy ngày nay, hắn không thu hoạch được gì.

Hôm nay, hắn đi đốn củi sâu hơn, mong có thể có thu hoạch.

Trời đang nắng như thiêu như đốt, Cam Ngọc đốn củi nửa ngày, bây giờ đã trên đầu đầy mồ hôi.

Hắn đặt giỏ trúc xuống, lấy từ trong đó ra bình sành chứa nước. Hắn vừa định uống thì chân lảo đảo.

Xoảng!

Cam Ngọc kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn chăm chú vào bình sành rơi xuống đất, bị vỡ thành mấy mảnh, nước chảy ra, trong giây lát đã thấm vào trong đất.

Hắn nhìn một trong mấy gia sản còn sót lại của nhà mình, thật sự khóc không ra nước mắt:

- Quả nhiên... Trăm người, vô dụng nhất là thư sinh.

Cam Ngọc rất bất đắc dĩ. Hắn lại cảm giác trong bụng rất đói khát. Sau khi phân biệt phương hướng, hắn nhớ cách đó không xa có một miếu đổ nát, trong miếu chắc hẳn còn có giếng nước.

Hắn đi về phía trước, không bao lâu đã nhìn thấy một miếu nhỏ.

Ngôi miếu nhỏ này bỏ hoang từ lâu, bảng hiệu cùng một cánh cửa đã không cánh mà bay, nóc thủng một lỗ lớn, trên mái hiên còn có rất nhiều mạng nhện.

Ở vị trí tượng thần, bức tượng đất thân vàng kia đã vỡ thành mấy mảnh từ lâu, đầu cũng không thấy nữa.

Ở trên thân vàng hình như còn mặc một bộ áo bào, nhưng lâu ngày đã mất đi màu sắc, không thể phân biệt được.

Chỉ là hình như mơ hồ có sóng nước, trong đó còn có cá chép chơi đùa.

Người thế giới này kính trời phục thần, Cam Ngọc nhìn về phía bức tượng và chắp tay bái lạy, sau đó mới đi tới phía sau ngôi miếu.

Ở đây vốn là chỗ ông Từ ở. Nhưng ông Từ đã chạy từ lâu, hoàn toàn không có bóng dáng người nào.

Ở trong đình viện, thấp thoáng có một cái giếng nằm thấp thoáng trong bãi cổ.

Cái giếng này có bốn cạnh vuông vắn, được đắp bằng gạch xanh, thoạt nhìn chắc hẳn đã lâu năm.

Đồng thời, giếng cũng không lớn, chỉ bằng vại nước.

Cam Ngọc ghé trên thành giếng nhìn xuống, trong lòng không khỏi kêu khổ.

Hóa ra giếng này rất sâu, hình như đã sắp cạn, dây gầu bằng cỏ bên cạnh đã mục nát từ lâu...

- Hả?

Đúng lúc này, Cam Ngọc liếc mắt lại sửng sốt.

Ở đây gần giếng còn có một đầm nước.

Đầm nước này cực cạn, còn không quá đế giày của hắn, nước bùn trong đó cuộn lên giống như có vật gì đó đang hoạt động!

Ánh mắt Cam Ngọc lập tức sáng lên, hai tay chộp tới. Hắn chỉ cảm nhận được một thân thể trơn trượt nào đó, nó ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay hắn.

Trong lòng hắn cuống lên, lập tức lật tay, dùng bình sành vốn định để múc nước ban đầu chụp xuống, sau đó múc lên.

Trong nước bùn, lưng một con cá trạch như ẩn như hiện.

Trên thân nó đầy vảy nhỏ, đen nhánh, râu cá dài nhỏ, con mắt rất linh hoạt.

Cam Ngọc không khỏi thầm khen một tiếng.

Làm thiếu niên nhà nông, lúc còn trẻ đã bắt cá mò ốc không ít lần, nhưng bàn về phẩm chất, quả thật không có con nào hơn nó!

Lúc này, con cá trạch rưng rưng nước mắt giống như khẩn cầu.

Trong miệng nó không ngừng phun bọt, nhìn về phía giếng nước.

- Đây là cá trạch trong giếng à? Sao có nó thể nhảy ra ngoài được? Ngươi muốn trở về à?

Cam Ngọc nhìn con cá trạch, nhất thời trầm ngâm suy nghĩ...

...

Một lát sau.

Xoẹt!

Lửa cháy lên, một con cá trạch được xiên trên cành cây, xèo xèo chảy dầu.

- Tuy con cá trạch này nhỏ, chỉ có mấy lạng thịt... tiếc là không thể bắt thêm mấy con cho mẫu thân nếm thử...

Cam Ngọc xoa bụng đang kêu ọc ọc, lẩm bẩm.

No ấm mới biết vinh nhục.

Bây giờ mỗi ngày hắn đều ăn không đủ no, bắt được con cá tất nhiên sẽ ăn, nếu không lẽ nào phóng sinh?

- Vù vù...

Một lát sau, cá nướng xong, hắn thổi mấy hơi rồi lập tức mở miệng nhai.

Không biết vì sao, ăn con cá trạch này ngọt thật, hoàn toàn không có vị tanh, thậm chí còn không cần thêm muối, lại có một mùi vị nào đó quanh quẩn trong khoang miệng.

Thậm chí chỉ ăn có chút thị như vậy, Cam Ngọc lần đầu tiên có cảm giác no từ khi chào đời tới nay.

Hắn ngáp một cái rồi ngủ say.

Trong giấc mơ, Cam Ngọc mơ mơ màng màng thấy đến một luồng khí hai màu đỏ và trắng đan xen lao xuống, tiếp theo lại có người thanh niên mặc áo bào bằng gấm thêu hình con cá chép rồng, đầu đội ngọc quan, gương mặt anh tuấn, đang chỉ vào mình chửi ầm lên:

- Ta là Tỉnh Long Vương, ngươi không sợ thần chỉ, cắn cơ thể ta, ngươi nhất định sẽ gặp họa lớn!

Nó nói xong, không ngờ hóa thân thành một con Giao Long đen xì, dữ tợn, chẳng qua còn chưa hoàn toàn hóa hình, trên đỉnh đầu có một cái bọc, ở bụng không có long trảo, chỉ có bốn cái vây cá, râu rồng dài nhỏ, thoạt nhìn giống như một con cá trạch lớn màu đen!

Bình Luận (0)
Comment