Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1728 - Chương 1891 - Ăn Hàng 2

Chương 1891 - Ăn hàng 2
Chương 1891 - Ăn hàng 2

Lúc này, con Giao Long mở to cái miệng lớn ra, chỉ thấy bên trong có vô số răng nhọn, đớp về phía Cam Ngọc!

- A!

Trong miếu đổ nát, Cam Ngọc kêu thảm một tiếng và ngã xuống đất, trên đầu u một cục lớn.

- Đừng ăn ta, đừng ăn ta...

Hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng, bỗng chốc bò dậy và xoa trán, lại sửng sốt.

Hắn chỉ cảm thấy đau đơn ban đầu đang nhanh chóng tiêu tan, thậm chí cục u cũng dần dần xẹp xuống.

Cam Ngọc kinh ngạc kêu lên, lại cảm thấy tai thính mắt tinh, tinh thần sảng khoái. Mấy quyển Đạo Kinh còn chưa thuộc trong đầu đã chậm rãi hiện ra, không ngờ giống như vừa gặp sẽ không quên vậy!

Không chỉ có vậy, hắn giống như đột nhiên được Khai Khiếu, hiểu được những ý nghĩa sấu xa giấu xong những lời lẽ tinh tế của kinh văn.

- Chuyện này...

Lúc này hắn lại không hề mừng rỡ, trái lại nhìn cái giếng và xương cá trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

- Miếu này... Trước đây hình như thờ cúng một vị thuỷ thần?

Sau khi trí nhớ trở nên tốt hơn, rất nhiều ký ức được ẩn sâu cũng chậm rãi hiện ra trong thức hải.

Cam Ngọc đi tới phía trước miếu thờ và nhìn chằm chằm vào bức tượng đất không đầu kia. Hắn mơ hồ cảm giác được trên người đối phương hình như mặc áo bào gấm có hình con cá chép rồng đang bơi lượn.

- Tai họa rồi!

Hắn cắn môi, trên mặt tái nhợt, bỏ chạy ra khỏi miếu thờ...

...

- Chuyện này...

- Mẹ nó, chuyện này không giống như trong kịch bản...

Phương Tịch đang lặng lẽ dùng thần thức chú ý tới chỗ đây cũng không khỏi ngạc nhiên, buột miệng kêu lên.

Dựa theo kịch bản của hắn, trước đây thần thức của hắn phát hiện ra con cá trạch xui xẻo này, nó hình như đang chịu sự trừng phạt nào đó, phải lấy hình dạng cá thường vào giếng mới có khả năng được đặc xá.

Phương Tịch cố ý nhắc tới chuyện muốn ăn canh rắn ở trước mặt Cam Ngọc, là dụ Cam Ngọc đi vào Ngưu Đầu Sơn, cũng âm thầm thi triển thuật pháp đánh rơi bình sành của hắn.

Ban đầu, Cam Ngọc đúng là đã dựa theo kịch bản, đi tới trong ngôi miếu đổ nát, phát hiện ra Tỉnh Long Vương kia.

- Phát triển tiếp theo không phải là phóng sinh Tỉnh Long Vương, kết một phần thiện duyên... Tỉnh Long Vương sẽ tặng lại khí vận, trân bảo... Giúp đỡ hắn thi khoa cử sao?

- Tại sao lại có thể như vậy được?

Phương Tịch có cảm giác không biết nên khóc hay cười.

Hắn chỉ cảm thấy Tỉnh Long Vương kia đúng là oan uổng!

Đương nhiên, bất luận quá trình khúc chiết thế nào, kết quả còn tạm được.

- Cho dù Tỉnh Long Vương là một vị thần nhỏ, quả thật sỉ nhục danh hiệu Long Vương, nhưng dù gì cũng được xem là một phần linh vật... Bây giờ Cam Ngọc ăn hắn, sẽ lập tức thay da đổi thịt.

- Thậm chí thu được đã khả năng gặp qua sẽ không quên. Người có thiên phú hơn người như vậy mà đi thi đạo đồng, cử tài... Chắc hẳn không phải là vấn đề lớn.

- Hơn nữa, bây giờ Cam Ngọc đắc tội một vị thần chỉ, hắn không muốn liều mạng cũng không được...

- Nếu hắn không trúng được khoa này, không chỉ bản thân sẽ chết, còn gây họa cho toàn gia toàn tộc!

Cho dù không cần Khí Vận Cổ, Phương Tịch cũng biết Cam Ngọc lúc này tất nhiên đã thu được một phần Sát vận!

Sát vận giả cũng là kiếp vận!

Phúc và họa cùng tới, vượt qua được sẽ bay lên trời, không vượt qua được thì thân chết đạo tiêu.

- Nhưng, chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ tùy tiện hạ một quân cờ mà thôi.

Trong sơn thôn.

Trong sân, dưới cây hoa đào, Phương Tịch dùng tảng đá tạo thành hình một bàn cờ, chậm rãi đặt quân cờ đen trắng lên trên đó.

Một tay hắn bấm pháp quyết, lại lôi một cục đá xanh trên tảng đá xanh bên cạnh tới.

Thêm một pháp quyết hạ xuống, cục đá kia hóa thành màu đen.

Ở trong viện này, cây hoa đào tự mang theo trận pháp, mặc dù chỉ là Già Yểm Mê Trận cấp thấp nhất, nhưng cho dù là Thổ Địa căn bản cũng không phát hiện ra được sự khác thường ở đây.

- Ừ, pháp thuật cũng cải tạo gần xong rồi...

Tay trái và tay phải của Phương Tịch đánh cờ, chơi vui vẻ tới quên cả trời đất.

Thuật pháp ngũ hành của Địa Tiên Giới hoàn toàn không thể sử dụng được ở giới này, nhưng có thể cải tạo lại.

Ít nhất, trực tiếp vận dụng linh lực thiên địa là chuyện không thể thực hiện được, phải lấy nguyên khí thiên địa phát động.

- Giới này cũng có linh khí tồn tại, chỉ là không sinh động, hình như bị pháp luật nào đó trấn áp... Thần Đạo sao?

Phương Tịch thì thào một tiếng.

Thần linh quý ở chỗ pháp luật!

Đạo Đình có câu luật, lấy điều này thống trị vạn thần bên dưới, không ai không tuân theo.

Đạo Đình đã như vậy, thiên điều của Thiên Đình tất nhiên sẽ càng khủng khiếp hơn!

- Ngoại trừ pháp thuật ra, một vài pháp bảo cũng biến thành vô dụng...

Phương Tịch lấy ra Thần Anh Kiếm, kiếm này hóa thành thanh kiếm dài ba thước, trên mũi kiếm có ánh sáng, hiển nhiên là một món dị bảo hiếm thấy.

Nhưng bàn về uy thế của bảo vật Phản Hư cấp sáu, uy năng quả thật bị giảm xuống một nửa.

Các bảo vật khác như Huyền Minh Kỳ cũng không bằng bình thường.

Bình Luận (0)
Comment