Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1729 - Chương 1892 - Ứng Phó

Chương 1892 - Ứng phó
Chương 1892 - Ứng phó

Ngược lại, uy năng của Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến và Khí Vận Cổ bị suy yếu ít nhất.

- Hai vật này, một là vật mô phỏng Tiên Phủ Kỳ Trân... Tiên Phủ Kỳ Trân đến từ Chân Tiên Giới, Chân Tiên Giới tối thiểu cũng là cấp Đại Thiên Thế Giới, đẳng cấp cao hơn Thiên Đình của Trung Thiên Thế Giới. Nếu như là Tiên Phủ Kỳ Trân thật sự, thậm chí có thể không bị lực thế giới áp chế và ảnh hưởng...

- Về phần Khí Vận Cổ, dường như nó phù hợp với quy tắc ở địa phương, bởi vậy bị suy yếu không lớn...

Phương Tịch ngẫm nghĩ:

- Tiếp theo, ta nên đi tới chỗ của bản tôn, mượn Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô hoặc Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm tới đây... Ở giới này, chỉ có Tiên Phủ Kỳ Trân mới có thể phát huy ra uy năng lớn nhất... Thật sự không được, thanh phi kiếm của Kiếm Tử kia cũng tốt.

Phương Tịch nghĩ đến Tiên Phủ Kỳ Trân mượn lực pháp tắc thiên địa, càng cân nhắc kỹ hơn.

Nếu pháp độ của Thần Đạo phát triển đến mức tận cùng, trên trình độ nào đó chính là pháp tắc thiên địa!

Hoặc nói là tương đương với pháp tắc thiên địa!

Nếu mình cùng thần chỉ cao cấp của giới này xung đột, không có Tiên Phủ Kỳ Trân trấn áp khí số, thực sự khó có thể an nghỉ.

“Bàn ra, đạo thần chỉ này cũng hơi tương tự với Địa Tiên Chi Đạo... Chỉ có điều Thần Đạo mượn lực tín ngưỡng có thể phát huy ra một hai phần lực thủy thổ của một phương đã không tệ, không thể bằng được Địa Tiên, có thể phát huy tất cả lực lượng của Địa Tiên Linh Cảnh. Bởi vì Địa Tiên chính là chủ nhân chân chính, thần chỉ chỉ mượn à? Tuy là vậy, nhưng nếu thần chức đủ cao, phạm vi mượn có thể càng lớn hơn... Thậm chí vượt xa Địa Tiên Linh Cảnh!”

Trong lòng Phương Tịch không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ. Vị Thiên Đế Thiên Đình kia bây giờ cuối cùng là cảnh giới nào?

Thiên Đế được hàng nghìn hàng vạn tiểu giới Thần Đạo cùng tôn kính, đứng đầu Tam Thập Tam Thiên!

Phương Tịch không nghi ngờ, hắn có thể lấy tâm của mình đại diện tâm của trời, lấy thiên điều của Thiên Đình thay thế pháp tắc thiên địa!

Kể từ đó, cho dù Chân Tiên Hàng Giới cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Dù sao, người của ba tộc nhân yêu ma trong Địa Tiên Giới không phải chưa từng liên thủ tiêu diệt Chân Tiên nào đó.

Uy lực của Thiên Đình chắc hẳn vượt xa ba tộc nhân yêu ma hợp sức.

Bất luận là nội tình hay tu sĩ cao cấp đều vậy!

- Vẫn nên sống cẩu thả một chút, không thể phóng túng... Cho dù ở trong tiểu giới cũng vậy, dù sao Trung Thiên Thế Giới này có thể tùy ý Hàng Giới...

- Lại nói tiếp, nếu nói là tu sĩ trong Hợp Thể đấu pháp, chủ yếu vẫn phải xem thần thông pháp thuật, tu sĩ trong Đại Thừa đấu pháp lại liên quan đến lực pháp tắc thiên địa...

- Nếu có thể thu được một ít bí mật cao cấp của Thần Đạo, vận dụng ở trong Tiên đạo, sau khi ta đạt tới Đại Thừa, có thể dựa vào lực pháp tắc của bản thân trấn áp một đám tu sĩ Đại Thừa!

Đôi mắt Phương Tịch đột nhiên sáng lên.

Mà lúc này, thần thức của hắn cũng tìm thấy Cam Ngọc lảo đảo suốt một đường, tốc độ nhanh như tuấn mã trở lại thôn Bạch Cam.

Về đến nhà, trong lòng Cam Ngọc lo sợ bất an, ngay cả mẹ hắn cũng nhận ra sự khác thường:

- A Ngọc...

- Mẫu thân...

Hai mắt Cam Ngọc nhất thời đỏ lên, quả thật sắp chảy nước mắt nhưng cố kìm chế:

- Ta không sao, chỉ là cát bay vào mắt thôi. Hôm nay, ta còn chưa đi thăm tiên sinh...

Hắn không dám ở lại trong nhà, vội vàng đi ra khỏi nhà lang thang.

Hắn bất giác lại đi tới bên ngoài viên của Phương tiên sinh.

Khi nhìn cây hoa đào kia, hắn không khỏi ngơ ngác thất thần.

- Là A Ngọc à? Chơi với ta một ván cờ đi.

Phương Tịch đang loay hoay bên bàn cờ, ở bên cạnh bàn cờ còn có một hồ lô vàng.

Hắn đổ hồ lô ra, lại ngửi thấy mùi rượu ngọt thơm tỏa ra.

- Vâng, tiên sinh!

Cam Ngọc cố gắng trấn tĩnh lại, ngồi xuống trước mặt Phương Tịch nghiên cứu bàn cờ.

Phương Tịch giải thích vài câu về quy tắc cờ vây. Bây giờ, hắn vô cùng thông minh, chỉ nghe một lần đã nhớ kỹ.

Vì vậy, hai người ngồi đánh cờ ở dưới cây hoa đào.

Sau nửa canh giờ, Cam Ngọc nhìn một con rồng lớn của mình bị giết chết, ném cờ nhận thua:

- Tiên sinh có tài đánh cờ cao siêu, vãn sinh mặc cảm...

- Ngươi đánh cờ đã tiến bộ rất nhanh, chỉ là trong lòng rối loạn, hạ cờ không thành kết cấu.

Phương Tịch lắc đầu và thu lại từng quân cờ:

- Mỗi khi người đọc sách gặp phải chuyện lớn phải bình tâm tĩnh trí. Ngươi uống một chén rượu trước, lại suy nghĩ thật kỹ xem nên nói như thế nào...

Nhìn Phương tiên sinh dường như núi có sập xuống vẫn không thay đổi sắc mặt, Cam Ngọc hít một hơi thật sâu, uống cạn chén rượu.

Cảm giác nóng bỏng thông qua cổ họng xuống trong bụng, vị cay đắng lan tràn trong miệng.

Hắn hình như thoải mái hơn, kể lại chuyện xảy ra hôm nay và giấc mơ kỳ lạ kia, cuối cùng bái lạy một cái sát đất:

- Vẫn mong tiên sinh dạy ta…

Bình Luận (0)
Comment